Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2013

6




      HOA MẶT TRỜI
  
Trên bãi cỏ, một bông hoa thoáng nở
Có lời ru muôn thuở của màu xanh
Lời mong manh của ngọn gió hôm nào
Lời thì thào của lũ bạn bè tôi năm ấy!...

Trời lâng lâng cơn gió
Nắng hoa rơi bên đường
Xuân về theo cánh én
Chén rượu nồng say men...

Xuân về chim chóc vui ca
Bướm ong náo nức lượn là vườn xuân
    Mây trời cũng thấy bâng khuâng
Như chàng nhớ thiếp, như nàng nhớ ai...

Ôi, người dân đất Việt
Như quen rồi lam lũ
Như quen rồi lầm than
Bao giờ người đứng dậy...

Tôi đứng lặng chìm giữa khói hương
Nghĩ về hết thảy người thân thương
Kẻ còn ở lại nơi dương thế
Kẻ đã nghìn thu dứt đoạn trường...

Đêm Trung thu buồn so
Trong mắt người em nhỏ
Bầu trời cao xa quá
Làm sao em hái trăng!

Thu lắng đọng những giọt mưa trong veo tí tách hiên nhà
Tiếng chuông rao cà-rem lanh canh, không gian thêm quạnh quẽ
Đường phố vẻ hững hờ một chiều như bao chiều lững thững hoàng hôn...

Ta mơ ngày mở hội
Ngày Diên Hồng nô nức
Ngày tiếng thét tự do...

Sóng vẫn vỗ tràn bờ
Ngẩn ngơ từng hạt muối lặng câm
Muối âm thầm vẫn hòa tan trong biển
Từng hạt tinh thể ẩn hiện lung linh như màn khói...

    Từng chùm hoa nắng rơi rơi
Cho nhành sứ đỏ thêm tươi sắc màu
    Tích xưa kể chuyện cau trầu
Sứ đỏ đầu cành chẳng lẽ phụ anh!

     Cái cò, ơi hỡi cò con
Mẹ mày vất vả long đong tối ngày
    Trời thì mây xám nặng bay
Ở  dưới đất thì cỏ cháy ruộng khô!
   
Có phải chăng bờ cõi đã lung lay
Mà cơn say uất ức đến nghẹn ngào
Quê hương ơi, nỡ nào người im lặng?

Lưng áo anh ướt đẫm mồ hôi, đọng lại thành muối trắng
Trắng xóa khắp cánh đồng, trắng xóa cả màu xanh
Ta đi đâu tìm em, hỡi đồng xanh bát ngát?

Đêm nghe tiếng em rao
Rèm cửa chợt lao xao
Gió buồn không muốn ngủ...

Nắng xuân dìu dịu bay
Mùa thơm hương lúa mới
Mùa phơi phới sắc màu
Mùa cỏ cây ấm áp...

Gió reo trên đỉnh đồi
Bỗng chồi non xanh lạ
Lòng dạ gã bâng khuâng...

Chiều dần buông
Nắng chập chờn sắp tắt
Đám cỏ xanh hôi hổi nóng
Hương mộc lan sóng sánh cuối vườn...

Chừ anh như hoa lửa
Nửa hồn đương sầu đầy
Với tay về nơi ấy
Tình như khói như sương!

Tôi chỉ là hoa dại
Nở vô tư bên đường
Hương tôi tỏa không xa
Nhưng là hương bởi trời...

Hạ về theo tiếng ve
Nghe râm ran trong gió
Có chút gì nao nức
Phượng đỏ rực gọi mưa


5






      HOA MẶT TRỜI


Phượng đỏ rực trên cây
Em biết hạ đang về
Một thoáng lòng xao xuyến
Hạ xưa bồng bềnh mây...

Lẽ nào em có thể quên
Mùa xuân của mẹ, của cha, của cô thầy.
Mẹ cho em manh áo mới bát cơm ngon
Cha cho em những giọt mồ hôi lao động suốt năm trường...

Dáng lá nghiêng nghiêng theo gió lay
Có người con gái thoáng men say
Nâng niu chùm khế lòng vui lạ
Cảm tạ ân ban xuống mỗi ngày!

Trời xuân như thểxuyến xao
Lòng người như thể cồn cào nhớ ai
Nụ hoa e ấp cành mai
Còn trăng, em vẫn láng lai ngọt ngào!

Buồn con trai mặn đắng
Lặng lẽ theo đông về
Gió hề rung nhịp phách
Xé rách thoáng mộng mơ...

Ánh sáng bừng lên vui chứa chan
Vui cùng với bé khúc hân hoan
Đêm nay bé thấy mình vui lạ
Một nỗi niềm vui đến ngập tràn! 

Một vầng mây ấm tít trên cao
Một chút gió đưa lá xốn xao
Một thoáng say say hương của nắng
Khắp vườn, xuân lạ, gió tuôn trào!

Bời bời một cánh chim
Lẻ loi trong sợ hãi
Dấu cánh mình trong mưa
Sao còn chưa biết lạnh?

    Em chừ tuổi đã năm mươi
Còn ta sương muối chơi vơi mái đầu!
    Chiều thu lá rụng về đâu
Cho ta viết nốt một câu cuối cùng!

    Tôi về mỏi mắt chờ trông
Nào hay mây gió bềnh bồng theo trăng
    Trăng non xõa tóc chị Hằng
Trăng già trăng hóa cỗi cằn bài thơ...

thương lắm rừng cây, nơi cất giấu một mùa
mùa chia tay, mùa thu năm ấy
gặp lại nhau đây, đã từng ấy thu qua
nay gọi mùa về ôn niềm xa nỗi nhớ!

Gốc phượng già buồn bã
Lá cây khô xào xạc
Lạc đàn chim lẻ bóng
Mây ngóng đợi TRÊN CAO...

    Chiều đang rơi xuống rất nhanh
Ô hay nắng đã trốn quanh đâu rồi
    Chỉ còn lại thoáng hương thôi
Làn hương của một chiều trôi êm đềm!...

Tình cha như biển, hỡi cha ơi
Trăng sáng đêm nay, sáng khắp nơi
Con nhắn cùng trăng niềm kính vọng
Mong cha hạnh phúc ở trên Trời!

    Thời gian nước chảy mây trôi
Tóc ai bạc trắng đưa tôi vào đời
    Cho tôi được lớn thành người
Như chùm chanh nhỏ rạng ngời nét xuân

Có ai về trong mưa
Nghe chiều thưa lá rụng
Đôi bàn chân vụng dại
Tìm lại quãng đời xưa...

    Bước chân giẫm đạp lên nhau
Có nghe cỏ dại nát nhàu con tim
    Thương ai bảy nổi ba chìm
Xót ai bụi đá đi tìm vần thơ!!

Nước mắt quê hương lặng chìm trong mưa gió
Có ai thèm để ý mà thẩn thơ
Gã khờ thấy mình bơ vơ như một kẻ không nhà
Viễn cảnh nước mất nhà tan làm đau lòng con cuốc cuốc...!

Quê hương ơi, tình tôi vẫn như xưa
Như cái thuở tôi còn chưa mấy lớn
Yêu quê hương qua những bài lịch sử
Thôi, đành bóp nát quả cam thôi!!!*

Buổi trưa trường vắng lặng
Tiếng ve kêu ngậm ngùi
Bỗng niềm vui chợt sáng
Hạ tiễn em vào đời!

4


      HOA MẶT TRỜI

LŨ CHIM SẺ TRONG SÂN TRƯỜNG
Tôi cúi lượm những cánh hoa vừa rời cành
Thầm góp nhặt bao mộng lành cho lũ trẻ
Tiếng chim sẻ thánh thót sau lùm cây
Tôi ngây người ước gì mình được như chim sẻ!

BIỂN ĐÔNG DẬY SÓNG
Việt Nam ơi! Biển Đông đang dậy sóng
Ôi! Những chàng trai cô gái óng ánh tuổi đôi mươi
Hãy đứng thẳng làm người, làm người dân yêu nước...

NHỚ CÁNH PHƯỢNG XƯA
Chiều nay phượng đỏ thấy chơi vơi
Nỗi nhớ trong tôi đến nghẹn lời
Đứng sựng dưới hàng cây phượng vĩ
Ngỡ chùm phượng ấy vẫn đang rơi!

MÀU THỜI GIAN TRÊN TÓC MẸ
Thời gian có màu gì hở mẹ
Mà sao con thấy tóc mẹ bị nhuộm trắng
Phải chăng thời gian có màu của nắng
Mà con thấy bác nông dân da đen bóng giữa trưa hè

EM THUỞ ẤY
Anh ngắm cánh đồng còn ấm nắng chiều nay
Tìm dáng ai xưa đã từng lay cơn gió
Có phải em không, người con gái mắt đen tròn...

NỖI LÒNG HOA SỨ
Hoa sứ nhà em khe khẽ lay
Gọi nắng sơn khê vội giãi bày
Nắng nhạt bên thềm nghiêng bóng rũ
Trưa nay hương sứ nhẹ thơm bay...

THƯƠNG CHIẾC LÁ NON
Nương rẫy nhà ai thấp thoáng xanh
Lá non vừa nhú vội chun cành
Bàn tay em nhỏ không che đủ
Xin nắng tha cho lá mỏng manh!

MỘT NGÀY MỚI
Một ngày mới ngờ ngợ tươi hy vọng
Mặt trời đỏ mọng qua kẽ lá xanh um
Chùm hoa giấy nhà ai sương lấp lánh
Cánh hoa nghiêng vươn về phía mặt trời.

MƯA ĐẦU MÙA
    Lá reo trong gió lao xao
Vẫy tay tạm biệt hanh hao những ngày!
    Mưa ơi, theo gió mưa bay
Màu xanh lá gọi đổi thay rừng chiều...

CÁI NẮNG GỌI MƯA
Gọi mưa, gọi mưa
Cái nắng gọi mưa
Sao mưa chưa về...

TÂM SỰ CÁNH HOA RƠI
    Tiếc gì như tiếc hương hoa
Tiếc gì mà mắt bỗng nhòa lệ cay
    Đời người tựa gió thoảng bay
Chén sầu đã cạn, men say phai rồi!

HAI NỬA KHUNG TRỜI
    Em đi bỏ lại địa đàng
Mình tôi ngày ấy lỡ làng duyên tôi
    Bây giờ hai đứa hai nơi
Nhớ em tôi ngắm trăng rơi một mình...

TIA NẮNG NGÀY XUÂN
    Ngày mai áo có phai màu
Thì xin giữ lại sắc màu trinh trong
    Cho em còn đó ước mong
Mong làm tia nắng thong dong giữa trời...

EM ĐÃ ĐI RỒI!...
Em về qua lối ấy
Đếm mấy mùa mưa giăng
Mảnh trăng non vừa ló
Em đã vội lấy chồng!

LỜI KINH NÀO CHO EM!
Lời kinh nào cho em
Lời tha thiết êm đềm
Tôi cúi đầu khẩn nguyện
Mong em mãi bình yên!

BÌNH MINH QUANH TÔI
Giữa độ xuân về
Tâm hồn tôi tràn trề nhựa sống!
Những hạt giống đang reo vui trên khắp cánh đồng xuân...

HOA CHÍN NGÀY XUÂN
Từng giọt nắng từ trên cao lấp lánh
Ánh lung linh dìu dịu tỏa mây trời
Ngời trong gió mùi hương như hoa chín
Cả nghìn hoa, hoa nắng rụng đầy sân!

XUÂN HÁT
Mùa xuân cổ tích
Khởi đầu những ước mơ
Xuân hát,
Bát ngát xanh hy vọng!

LẮNG NGHE MÙA XUÂN
 Xuân đã đến xôn xao ngoài cửa sổ
Nắng bập bềnh sưởi ấm mấy cành mai
Em lắng nghe mùa Xuân qua nhịp sống
Cả không gian hối hả đón Xuân về...

RỘN RÀNG SẮC XUÂN
.    Không gian như có men nồng 
Làm cay hớp rượu, làm hồng đôi môi
    Nắng rơi từng hạt tinh khôi
Hình như xuân đã đâm chồi nụ non...