Có
làm thơ
Có
mộng mơ
Có
phút giây bay bổng
Có
khù khờ
Có
mù mờ
Mới
biết Cha là tất cả, Cha ơi!
Chiếc
bánh bẻ đôi
Hai
người lữ khách
Nhận
ra Thầy mình
Bừng
lên hy vọng...
Chiều
ấy...
Có
một người cô đơn trên thập giá
Dáng
tiêu điều buộc lệ đá phải tuôn rơi!...
Ánh
mắt ấy xao xuyến trong vườn Giệt-si-ma-ni
Một
ánh mắt hiến dâng, trút hơi thở cuối cùng!
Ánh
mắt ấy, hai nghìn năm vẫn đợi
Đợi...
Một
màu xám quét ngang qua ngọn tháp
Trời
mênh mông cát bụi cuối chân mây
Tiếng
chuông ngân xa gần trong chiều tím
Gợi
hồn ai tìm về nơi thinh lặng...
Chiếc
quan tài nằm đó
Có
nghe tiếng khóc của người trần gian
Có
nghe tiếng than van của người ở lại
Có
thưởng thức mùi thơm của mấy loại hương trầm ? ? ?
Tôi
là con chiên mọn
Thường
bỏ đàn đi hoang
Lang
thang trên đồi vắng
Trắng
tay đã bao lần...
Hồn con thì muốn hy sinh
Xác
thân lại cứ chùng chình từ nan
Con mang thân phận nhân gian
Nên
con yếu đuối mỏng giòn thầy ơi!
«Không ai đến được với Thầy
Nếu
Cha không đổ ơn nầy xuống cho !»
Chúa ơi, con cứ lắng lo
Kiếm
tìm vật chất quanh co chợ đời...
CHUYỆN
NGƯỜI ĐÀN BÀ & NGƯỜI ĐÀN ÔNG
Người
đàn bà gánh nặng trên vai
Một
nỗi buồn chừng như thăm thẳm
Một
cánh cò vò võ với đàn con
Trong
bóng tối chờ chồng đôi mắt thẫm...
NGƯỜI NGHĨ
GÌ KHI VIẾT TRÊN ĐẤT?
Người
nghĩ gì khi viết trên đất
Chất
ngất buồn, hay ngập tràn thương hại,
Hay
ái ngại cho người đàn bà tội lỗi…?
Cây
Thập Tự
Bị
bỏ quên trên giá gỗ
Bụi
bám lỗ chỗ khắp châu thân
Chẳng
một tiếng phân trần...
Mẹ
đứng dưới chân đồi lặng lẽ
Mắt
buồn sâu thẳm đến vô biên
Lệ
rơi, Mẹ ngắm nhìn con Mẹ
Lòng
Mẹ khắc ghi những muộn phiền...
Nhìn
lên ánh mắt Chúa bao dung
Thập
giá Ki-tô sáng lạ lùng
Tỏa
chiếu hào quang từ khổ lụy
Dẫn
con tìm đến cõi vô cùng!
Tìm
về sa mạc của nghìn xưa
Biển
cát chập chùng với nắng mưa
Văng
vẳng như nghe lời oán trách
Ai
đo lòng dạ họ cho vừa !
Con
có yêu Người khi con chẳng yêu người?
Con
có từng thứ tha khi con được thứ tha?
Con
có từng lấy bầu da cũ mà đựng rượu mới?
Con
có từng lấy vải mới mà vá vào áo cũ?
Con
giơ tay hứng lấy những giọt mưa
Mưa
ân sủng từ trời cao đổ xuống
Trên
thân con và cả hắn nữa Chúa ơi!
Con
hạnh phúc vì được theo lối của Người
Nhìn
theo đàn chim sẻ
Con
suy nghĩ miên man
Biết
Chúa thương con nhiều
Niềm
tin yêu vụt sáng!
Con
chỉ là hạt bụi
Nhẹ
bẫng và nhỏ nhoi
Được
Chúa thương coi sóc
Dìu
bước con vào đời...
Thầy
ơi con vốn mong manh lắm
Vẫn
biết cùng đi đã có Thầy
Lắm
lúc một mình con rẽ lối
Đường
lên Núi Sọ chẳng theo Thầy!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét