Thứ Sáu, 6 tháng 12, 2013

2



        VŨ THỦY



NGHỀ ƯƠM CÂY
Con đến lớp như Mẹ xưa cần mẫn
Phấn cầm tay, mắt nhìn đàn em nhỏ
Lời giảng con ấm áp lời ru Mẹ
Giáo án con đậm nét Mẹ nghĩ suy...

CHÚT SUY TƯ MÙA HẠ
    Hạ ơi, sợi nhớ sợi thương
Một vùng kỷ niệm ngát hương xa rồi
    Chỉ còn nắng hạ mà thôi
Xin đừng phai nhạt một thời tôi yêu!

ĐÊM VÀO HẠ
.    Đêm nay vào Hạ mưa rơi
Gió về thoang thoảng như lời ru đêm
    Không gian lấp lánh tơ mềm...

XIN MƯA ĐỪNG RƠI
Hoa trong vườn nức nở
Rũ áo gởi cơn sầu
Lá oằn lưng hứng gió
Chẳng lẽ lá không đau?

HƯƠNG CỎ DẠI
Chiều thoang thoảng thơm bay hương cỏ dại
Ta lắng nghe tiếng sáo vẳng lưng đồi
Để tầm mắt nhìn lên trời xanh thẳm
Cánh diều căng lồng lộng giữa thinh không...

GIỮ VỮNG TAY CHÈO
Có những lúc tựa như người ngã ngựa
Tựa như người bị vùi lấp giữa phong ba
Nhưng có lúc thấy còn yêu da diết
Dù biết rằng nghề giáo bạc như vôi!

GỞI NGƯỜI NƠI ẤY
    Người giờ rẽ bến phương xa
Hồn ai cất giọt mưa sa tủi hờn
    Hồn ai lặng lẽ cô đơn
Chiều cơn mưa lạnh tần ngần ngoài song...

GIÀN THIÊN LÝ NHÀ AI
Gió thổi mây bay mặt trời ửng
Hồng thêm gò má tuổi đôi mươi
Em đứng dưới giàn hoa thiên lý
Nghĩ về ai em khẽ mỉm cười?

QUẢ ĐÀO DẠI
Tôi lặng ngắm những cành đào chơ vơ trên triền núi
Tưởng chừng...người mẹ điên ngã chúi vẫn gọi con
Tưởng chừng... nụ cười ngây ngô của bà đang vì con mà hạnh phúc
Tưởng chừng... tiếng kêu xé lòng lúc người mẹ phải xa con...

LỐI RẼ HOA ANH ĐÀO
Đường về thêm lặng lẽ
Lối rẽ hoa anh đào
Có ai còn đứng đợi...

CHIỀU MƯA NHỚ MẸ
Cơn đằng đông vừa trông vừa chạy
Con bi chừ chạy vạy những chiều mưa
Con nhớ lúc xưa được tay me ấp ủ!

QUYỀN BÌNH ĐẲNG CỦA EVA
Vườn địa đàng ngày xa xưa ấy
Không có Eva, ngươi sống buồn tênh

LỜI CỦA SỨ GIẢ ÁI TÌNH
    Anh là sứ giả ái tình
Xuân thì trai trẻ chúng mình xứng đôi
    Tình yêu gặp gỡ xuân thời
Hai ta kết hợp cho đời thêm tươi...

QUEN EM, QUEN CẢ CON ĐƯỜNG
Ngày chưa quen em
Con đường này dài lắm 
Quen em rồi đường hôm nay ngắn lại
Từ lúc quen em anh quen cả con đường...

MƯA HOÀI NIỆM
Ôi, ấm áp nghe mưa xưa hoài niệm
Những nụ hôn còn ướt đậm môi mềm
Trên vách nhỏ chiếc dù buồn ngơ ngác
Đợi chờ ai đưa dẫn lối ai đi...

NỖI NHỚ CHÔNG CHÊNH
Nắng đã nhạt cho lòng ta thêm nhớ
Nuốt nghẹn vào tim những giọt sầu
Người về cuối phố lẻ loi
Em ở lại chông chênh nhớ...

GIẤC NGỦ CUỐI CÙNG
Mỗi buổi chiều ta ngồi đếm hoàng hôn
Chiều buông xuống cho đời ta thêm tuổi
Ánh tà dương cứ chiều chiều rong duổi
Chở hồn ta đến gần Nhan Thánh Chúa...

CÓ NHỮNG GIỌT MỒ HÔI TRONG ĐÊM
Tôi lắng nghe những thanh âm buồn tẻ
Đêm lẻ loi với những người công nhân xúc đất
Giọt mồ hôi hòa lẫn giọt mưa rơi
Đêm chơi vơi trong căn phòng ấm...

MỘT MÌNH
    Thuở nào mắt biếc môi son
Thuở nào áo trắng hãy còn ngây thơ
    Thuở nào chưa biết mộng mơ
Thuở nào len lén làm thơ một mình?

DUYÊN DÁNG VIỆT NAM
Em duyên dáng, lam làm
Ngẩng cao đầu với nón lá Việt Nam
Trong tư thế của người chịu thương  chịu khó
Đã làm nên , ôi ! Duyên dáng Việt Nam!
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét