Thứ Ba, 31 tháng 3, 2015

BÀI KHÔNG TÊN SỐ 30(Tập thơ: EM NGÀY XƯA)

Đàn sếu bay ngang cơn mưa nhỏ vật vờ
Mưa thưa, sao sếu không bay nhanh để nặng cánh
Sếu mải tìm một nước hồ cô quạnh
Giữa đìu hiu bùn ấm ẩn mình
Mưa vội để sếu vội bay đi
Dõi mắt nhìn em mải về phương bắc
Sếu cứ bay, bay mãi chẳng đợi mưa
Mưa nặng hạt, sếu của em đâu mất?
Mải ngóng trông theo cánh sếu vật vờ.

Thứ Hai, 30 tháng 3, 2015

BÀI KHÔNG TÊN SỐ 29(Tập thơ: EM NGÀY XƯA)

Hát gì nữa không em?
Đời thênh thang bước ngắn
Nửa hồn ai đang lớn để yêu ai.
Cho nhịp bước sóng đôi, nhịp cầu rung, vai nhích lại gần nhau
Dòng sông ngắn lại mong cầu đừng ngắn!
Nếu đã vậy ta lội bước ta sang
Sợ rằng chân ai giẫm phải chân ai
Để bối rối ai nhìn ai ngơ ngác
Gió cuộn tóc ai man mác môi người
Nhìn trong gió thấy nụ hôn man dại
Ngập ngừng ai thấy đỏ mặt ai.

Chủ Nhật, 29 tháng 3, 2015

BÀI KHÔNG TÊN SỐ 28(Tập thơ: EM NGÀY XƯA)


Như một cơn gió, cuộc đời lao xao
Như những tầng mây, cuộc đời dông dài
Như cơn nắng gắt, cuộc đời say đỏ

Ngửa tay, em xin đời cơn say đó
Để hồn lao xao, để hồn dông dài
Trong những ngụm say, hồn nghe lãng đãng

Thứ Bảy, 28 tháng 3, 2015

BÀI KHÔNG TÊN SỐ 27(Tập thơ: EM NGÀY XƯA)



Nửa đời chơ vơ nhận em làm tiếng khóc
Mi ráo hoảnh, soi trong bóng tím chiều
Màu râm tối, mắt em về sâu thẳm
Nửa đời giăng những nhịp bước lưa thưa

Em muốn làm ngôi sao chiều đơn lẻ
Để nhân gian mải ngước tìm chẳng thấy
Mây che lấp em giữa nỗi buồn ngơ ngẩn
Giữa nửa đời, hoang vắng bởi em sao?

Thứ Sáu, 27 tháng 3, 2015

BÀI KHÔNG TÊN SỐ 26(Tập thơ: EM NGÀY XƯA)

Em chỉ là hạt bụi
Gió thổi bay bay đi
Sao không là hạt mưa?
Cho đời vương chút lệ
Sao không là hạt sương?
Cho bình minh khoe sắc
Sao không là hạt nắng?
Cho hạt giống nảy mầm
Sao không là hạt mưa?
Cho cỏ cây xanh mướt
Em chỉ là hạt bụi
Gió thổi bay bay đi
          MƯA GỌI HÈ 89

Thứ Năm, 26 tháng 3, 2015

BÀI KHÔNG TÊN SỐ 25(Tập thơ: EM NGÀY XƯA)



Ngày này, ta rút được bài học xót xa là chỉ nên tin ở mình. Hãy cố gắng đừng bao giờ tâm sự với ai, ngay cả chính mình. Vì mi đã bị phản bội.
Lâu thật lâu rồi, Thuys mới lại có ước muốn không kìm hãm nổi là phải viết, viết lan man như thế này mà chẳng để làm gì cả. Đó là một nhu cầu không thể thiếu được trong cuộc sống của ta đó Thuys ơi!
Ta biết hôm nay ta chịu một cái đau, đau đớn miên man. Biết nói là đau như thế nào vì nó không thể làm cho ta quằn quại, không thể làm cho ta khóc lóc. Nó không dâng cao cũng không làm ta rên xiết. Bởi vì nó là cái đau không cảm nhận bằng khứu giác, không cảm nhận bằng trái tim, không cả cảm nhận bằng trí óc. Bằng gì? Phải, bằng bản chất lãng mạn của ta. Vì cái đau được hình thành bằng tất cả sự âm ỉ dai dẳng của nó. Với những đày đọa, bất công, số phận, tất cả quan hệ xấu xa độc ác của con người và sự nổi loạn. Vậy ta biết rồi! Ta đã cảm nhận được nỗi đau bằng chính thân phận của ta. Sao Thuys cảm thấy chua chát quá! Muốn như con ốc thu mình trong vỏ. Muốn ngủ một giấc ngủ không mộng mị. Hoặc nằm im không suy nghĩ gì. Vậy thì đâu khác gì một xác chết. Phải, có lẽ chết là sung sướng hơn bất cứ hạnh phúc nào vì chỉ là hạt bụi không suy nghĩ gì, không cảm thấy gì. Vì ta đã được tạo nên thật lãng mạn nhưng lại bị ném vào một cuộc sống thật phũ phàng, phũ phàng như những câu thơ lãng mạn mà Thuys vẫn làm để ngạo đời, phũ phàng như những câu đùa vui đểu đểu mà ta tặng cho đời phải không Thuys ơi.
Nhưng hãy nhớ một điều từ trước đến nay ta đã tồn tại mà không thực sự sống. Hãy ý thức điều đó, Thuys.