Chủ Nhật, 5 tháng 11, 2017

TÌM VỀ VỚI DÒNG SÔNG NGUYÊN THỦY

Ta đã biết, mình chỉ là hạt bụi
Giữa dòng đời, vũ trụ quá mênh mông
Từ hư không ta bỗng lớn thành người
Và từ đó, linh hồn ta phiêu bạt

Hạt bụi nào quên lãng kiếp phù du
Ta ru ta vào giấc mộng con người
Trời đất bỗng hóa thành nơi chật chội
Bởi sân si, bởi lỗi tội ngập tràn

Hoa sẽ nở rồi sẽ tàn mấy chốc
Mà con người ngốc nghếch vẫn sân si
Để linh hồn chơi vơi theo gió cuốn
Rồi một mai lá rụng biết về đâu

Ta cúi đầu nhớ mình là hạt bụi
Bụi tinh ròng từ thuở mới hoài thai
Bụi nhẹ tênh trong cõi nặng hồng trần
Ta tìm về nơi dòng sông nguyên thủy!


                                    Vũ Thủy 

Thứ Năm, 2 tháng 11, 2017

NIỆM KHÚC CHO NGƯỜI

Chỉ mình gió mênh mang bên phần mộ
Lá lao xao, một chiếc khẽ rơi vèo
Gió nói gì mà thầm thì mãi thế
Trời hoang phế trong mắt người viếng mộ

Đất im lìm như chìm đắm trong mơ
Ta lắng nghe từng hơi thở muộn phiền
Sẽ một ngày đến phiên ta về cõi
Có còn ai dõi mắt nhớ ta chăng
Hay chung quanh phần mộ chỉ có gió

Chỉ có gió thôi
Chỉ một mình gió cô đơn bên phần mộ
Ta độ rằng, âm dương còn cách biệt
Bởi chính ta đã quên lãng người rồi
Dạ bồi hồi theo làn gió khóc ru

Người đã về say ngủ giấc nghìn thu
Có còn chăng, chút vấn vương trần thế
Ta gởi người làn khói hương trầm mặc
Lời nguyện ta lâm râm trong nắng sớm
Chuỗi kinh cầu theo gió vút chân mây.


                                    Vũ Thủy