Thứ Ba, 10 tháng 10, 2017

NÓI HỘ MIỀN TRUNG

Ơi, mưa bão! Thương người dân khổ sở
Bão đừng làm thêm lở lói thiên nhiên
Ôi, mảnh đất miền trung, tóc tang từng cơn lũ
Những ngôi nhà tàn tạ trông ủ rũ xác sơ
Trẻ thơ mất mẹ, vợ mất chồng, thẫn thờ trong đáy mắt
Gió hắt hiu buồn, mệt mỏi gió về đâu?

Dẫu chỉ là một vần thơ bé nhỏ
Tôi cũng biết buồn, biết khóc, biết thở than
Nước mắt tôi muốn hòa tan theo cơn lũ
Mong hút cạn những phũ phàng trên dải đất miền trung
Cùng với gió, tôi về nơi xa ấy
Những dòng thơ mơ thấy lại rừng xanh!

Rừng đã chết và đồi non hóa trọc
Đọc tin này, thơ da diết sầu giăng
Gọi trăng lên cho sáng lại khung trời
Cho nụ cười tô thắm lại vành môi
Cho đất nước tôi vui khắp cả ba miền
Bão, bão ơi! Thương miền trung, bão nhé!

                                    15/9/2017
                                    Hoa Mặt Trời

Thứ Hai, 2 tháng 10, 2017

MẸ CÙNG CON CHIẾN ĐẤU

Mẹ chiến thắng bao hùng binh dũng mãnh
Bởi vì Mẹ là Mẹ Chúa uy linh
Những lời kinh Mẹ tha thiết nguyện cầu
Đã mở đầu cho muôn vàn ân phúc!

Chúc tụng Mẹ, Mẹ Mân Côi tuyệt mỹ
Mẹ là hoa, là sắc thắm thiên cung
Ân tình Mẹ rải xuống đời êm dịu
Con nâng niu và đón nhận từng ngày!

Xin dâng Mẹ tràng Mân Côi nhỏ bé
Là chút lòng con tin tưởng cậy trông
Là mồ hôi lao nhọc của mỗi ngày
Là sướng khổ buồn vui con bên Mẹ!

Mẹ, Mẹ ơi, Mẹ cùng con chiến đấu
Bao ác thù, bao quân dữ bủa vây
Chung quanh con bọn ma quỷ hoành hành
Con có Mẹ, không còn chi sợ hãi!

Chuỗi Mân Côi là khí cụ con dùng
Vùng u tối, Mẹ dẫn lối con đi
Những bông hoa con góp nhặt trong đời
Với tất cả lòng thành, con dâng Mẹ!

                                    1/10/2016

                                    Người làm vườn