Chủ Nhật, 22 tháng 6, 2014

NỖI ĐAU CỦA CỎ



.    Ven đường bụi đá bơ vơ
Mấy chùm cỏ dại nằm trơ gốc buồn
    Chiều nay gió trở về nguồn
Bụi bay theo gió, mưa tuôn lên trời
    Cỏ nằm nghe bước chân người
Chừng như nặng trĩu những lời than van!

    Buồn cho câu chuyện thế gian
Vô vàn gian dối, vô vàn đớn đau
    Bước chân giẫm đạp lên nhau
Có nghe cỏ dại nát nhàu con tim
    Thương ai bảy nổi ba chìm
Xót ai bụi đá đi tìm vần thơ!!

                                    Hoa Mặt Trời

Thứ Sáu, 13 tháng 6, 2014

NGUYỆT SẦU!



.    Trăng hồ tựa một khối băng
Chìm sau mấy giải mây giăng giữa trời.

    Gió đêm se lạnh bời bời
Tiếng khuya trầm mặc buồn khơi nỗi lòng
    Cành già lá tỏa hơi sương
Hồn ai khắc khoải lặng vương tơ sầu.

    Giọt sương bỗng hóa giọt châu
Khóc cho vận nước mai sau tủi hờn
    Vầng trăng ủ rũ không hồn
Chị Hằng cũng khóc, cũng buồn đêm nay!

    Trăng rơi trên phiến lá gầy
Trăng rơi nhuộm sáng vòm cây bên đồi
    Chỉ còn lại bóng trăng thôi
Ta nghe trong gió cút côi phận mình...

    Hình như đêm đã bình minh
Tiếng khuya đây đó bặt thinh cả rồi
    Nỗi sầu câm nín làn môi
Nguyệt rầu theo ánh trăng trôi về trời!...

                                    Rằm tháng Năm, 2014
                                    Vũ Thủy

Thứ Sáu, 6 tháng 6, 2014

TÂM SỰ GÃ KHỜ



Có một gã khờ thích làm thơ
Gã ngồi chơ vơ một mình trên phố vắng
Ngắm mây bay trắng cả khung trời!

Một cánh hoa rơi
Một mái chèo rẽ sóng
Một ly rượu óng ánh men sầu...
Gã cúi đầu viết vội mấy vần thơ.

Gã khờ mượn thơ thay rượu giải sầu
Ngòi bút gã đỏ ngầu sôi lửa giận
Giận đời gian dối quanh co
Buồn người so đo tính toán!

Ngòi bút gã lên án lầm than
Nhưng lầm than nào có tội tình gì
Nó cũng buồn, cũng sầu, cũng khổ như ai
Nó thấy tương lai mình thậm đen chẳng khác mẩu than chì
Chỉ tại con người tham lam mới đẩy nhau vào nơi khốn khó!

Gã khờ nhăn nhó làm thơ
Thơ của gã cũng dại khờ như gã
Làm gì phải lã chã mưa rơi
Làm chi phải hao hơi giận dữ ?

Gã nghĩ: một chữ cũng là thơ
Nửa chữ cũng là thơ... thì tội gì phải...
Viết dài, viết dai... là viết dại!

Gã lại thơ thẩn rồi
Tiếng cuốc kêu chiều, bồi hồi bên kia sông lạc lõng
Mấy vần thơ lỏng chỏng trên bàn
Giấy mực đã hoen phai.

Nước mắt quê hương lặng chìm trong mưa gió
Có ai thèm để ý mà thẩn thơ
Gã khờ thấy mình bơ vơ như một kẻ không nhà
Viễn cảnh nước mất nhà tan làm đau lòng con cuốc cuốc...!

                                    Hoa Mặt Trời

Chủ Nhật, 1 tháng 6, 2014

CHÙM LỤC BÁT CHO QUÊ HƯƠNG



.   TIẾNG CUỐC KÊU

    Đau lòng con cuốc phải kêu
Nhìn ra ngoài biển chín chiều oán ai?


    NỖI ĐAU CỦA BIỂN

    Biển ơi, sóng vẫn dạt dào
Mà sao biển lại dâng trào nỗi đau
    Nắng xa bờ cát mỗi chiều
Để cho con nước thủy triều lên cao!


    TÂM SỰ CỦA GIÓ

Ta là cánh gió trên không
Rày đây mai đó thấy lòng nhẹ tênh
Phải khi vận nước lênh đênh
Gió buồn gió thổi mông mênh cánh đồng!


    HY VỌNG

    Hoa kia vẫn nở một màu
Nhưng mà nhụy đã héo sầu vì ai
    Ngày mai hoa nở ngày mai
Biển Đông hy vọng tương lai hãy còn!

                                    1/6/2014
                                    Vũ Thủy