Thứ Năm, 26 tháng 3, 2015

BÀI KHÔNG TÊN SỐ 25(Tập thơ: EM NGÀY XƯA)



Ngày này, ta rút được bài học xót xa là chỉ nên tin ở mình. Hãy cố gắng đừng bao giờ tâm sự với ai, ngay cả chính mình. Vì mi đã bị phản bội.
Lâu thật lâu rồi, Thuys mới lại có ước muốn không kìm hãm nổi là phải viết, viết lan man như thế này mà chẳng để làm gì cả. Đó là một nhu cầu không thể thiếu được trong cuộc sống của ta đó Thuys ơi!
Ta biết hôm nay ta chịu một cái đau, đau đớn miên man. Biết nói là đau như thế nào vì nó không thể làm cho ta quằn quại, không thể làm cho ta khóc lóc. Nó không dâng cao cũng không làm ta rên xiết. Bởi vì nó là cái đau không cảm nhận bằng khứu giác, không cảm nhận bằng trái tim, không cả cảm nhận bằng trí óc. Bằng gì? Phải, bằng bản chất lãng mạn của ta. Vì cái đau được hình thành bằng tất cả sự âm ỉ dai dẳng của nó. Với những đày đọa, bất công, số phận, tất cả quan hệ xấu xa độc ác của con người và sự nổi loạn. Vậy ta biết rồi! Ta đã cảm nhận được nỗi đau bằng chính thân phận của ta. Sao Thuys cảm thấy chua chát quá! Muốn như con ốc thu mình trong vỏ. Muốn ngủ một giấc ngủ không mộng mị. Hoặc nằm im không suy nghĩ gì. Vậy thì đâu khác gì một xác chết. Phải, có lẽ chết là sung sướng hơn bất cứ hạnh phúc nào vì chỉ là hạt bụi không suy nghĩ gì, không cảm thấy gì. Vì ta đã được tạo nên thật lãng mạn nhưng lại bị ném vào một cuộc sống thật phũ phàng, phũ phàng như những câu thơ lãng mạn mà Thuys vẫn làm để ngạo đời, phũ phàng như những câu đùa vui đểu đểu mà ta tặng cho đời phải không Thuys ơi.
Nhưng hãy nhớ một điều từ trước đến nay ta đã tồn tại mà không thực sự sống. Hãy ý thức điều đó, Thuys.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét