Ai sui tôi khéo chọn theo
nghề giáo
Ai đã bảo nó bạc bẽo như vôi
Mà tôi đây lại như kẻ lái đò
Đã chở qua sông vài lũ nhóc
Cũng lắm đắng cay, cũng đủ
ngọt bùi
Có những buổi chở lưng đò
mưa gió
Chở những nắng trưa đổ giữa
sân trường.
Cho dù hạnh phúc có bôn ba
Tôi vẫn thấy mình cần bươn
chải
Cần chắt chiu Góp nhặt từng
giây
Để thấy mình đang thẳng
đường đi tới. . .
Cho dù hoài bão vẫn ở xa
Tôi muốn mình còn chèo đò
chống đỡ
Có những lúc tựa như người
ngã ngựa
Tựa như người bị vùi lấp
giữa phong ba
Nhưng có lúc thấy còn yêu da
diết
Dù biết rằng nghề giáo bạc
như vôi!
Có một lần đứa học trò ôm
tôi khóc
"Cô ơi! . . . Mẹ em đã lấy chồng. . ."
Có đứa đã bỏ trường theo du
đãng
Tôi đuổi theo dẫn về cùng
lớp học
Ngày dấn bước lên thuyền đi
viễn xứ
Nó viết thư nhờ tôi khuyên
bạn cũ
"Học là con đường duy
nhất bạn nên đi"...
Những lúc ấy tôi thẳng lưng
tiến bước
Và thấy trời xanh thắm một
màu xanh. . .
Tôi muốn mình như ngày xưa
còn bé
Mãi là học trò để nhõng nhẽo
với thầy cô
Cũng một thời quỷ ma, rắn
mắt
Tôi hiểu hết nét tinh ma
Nét sợ sệt lúc kiểm tra bài
cũ. . .
Mấy đứa lười học hay chọn
ngồi bàn cuối
Và mấy quả me xanh giấu dưới
bàn. . .
Tôi nhớ những đứa học trò
chăm chỉ
Trong giờ học mắt mở to phía
trước
Miệng há hớp uống lời thầy
cô giảng ...
Bây giờ lũ nhóc ấy về đâu?
Tôi ngồi đây nhớ chúng!
30. 4. 2001.
Vũ Thủy
Cảm xúc sau buổi thăm viếng
của Trung Hiếu, một đứa học trò cũ chuẩn bị đi du học ở Nhật Bản.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét