Thứ Bảy, 18 tháng 1, 2014

THU ƠI!



Cứ độ thu về,  em lại đến
Bàn chân em nhẹ lướt dưới trời mây
Hơi thở em đong đầy trong cơn gió
Giọng em cười như có tiếng suối reo
Thật khẽ khàng, em bước vào heo hút
Ngắm lá vàng rơi tiêng tiếc thuở còn xanh. . .

Em vừa đến cả đất trời tươi mát
Bầu trời cao hơn, bát ngát hơn
Rừng trút lá, cánh đồng mơn man gió
Đây đó, em thơ cắp sách đến trường
Hương cốm mới dẻo tay người giã gạo
Có mưa rơi thánh thót dạo dương cầm
Thả tâm hồn người thi sĩ vào thơ
Thu ơi, em làm ta xao xuyến!

Em chợt đến rồi chợt đi quyến luyến
Mùa gặt xong bỏ gốc rạ chơ vơ
Trời xanh lơ mây trắng chảy lững lờ
Bờ hồ cỏ vẫn êm gót chân người câu cá
Ta ngồi dưới gốc cây nhặt lá úa đếm thời gian
Thu ơi, em là cả không gian tĩnh lặng
Ta viết tặng em lời ngợi ca: “Trẻ mãi không già!”

                                                25/9/2010
                                                Vũ Thủy

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét