Đứng
giữa buổi chiều mênh mông gió
Ta
nghe rõ hơi thở của đất trời
Như
nồng ấm một tình yêu chờ đợi
Lời
lẽ nào diễn tả hết cung mây
Bàn
tay nào hứng cho đầy thêm hạt nắng?
Ta
lắng nghe chân trời xa xa mãi
Đang
trải ra một màu xanh hy vọng
Chiều
thu về ai ngóng đợi ngày mai
Mà
màu tím hoàng hôn mau xuống quá
Lá
trên cành đã kịp đẫm sương rơi!
Ta
tiễn chiều lòng chơi vơi tiếc nuối
Buổi
chiều đi trong tiếng gió lao xao
Trời
vẫn thế, vẫn cao và vẫn rộng
Đất
vẫn nồng một tình yêu âm ỉ
Chỉ
thời gian là mãi mãi không về!!!
22/9/2012
Vũ Thủy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét