. Ta đi ôm lấy phận người
Hai
bàn tay mỏi giữa đời truân chiên!
Thôi đừng chuốc lấy muộn phiền
Thôi
đừng như kẻ khùng điên khóc cười?
Bỏ tiền mua lấy thảnh thơi
Mặc
cho thiên hạ giữa đời đa đoan!
Chiều thu lá rụng mây ngàn
Hỏi
lòng mi có còn nhàn được không?
Mi về với cõi mênh mông
Hành
trang mi sắm bởi công những ngày
Này! Này! “Thân xác” thơ ngây
Thảnh
thơi không thấy, thấy đầy nguy cơ!!!
Xác ơi! Đừng có hững hờ
Cuộc
đời chẳng dạy chữ ngờ cho ai
Cánh hoa nở giữa nắng mai
Đâu
ngờ mau chóng tàn phai trong chiều
Tuổi xuân đâu mãi diễm kiều
Chỉ
riêng vẻ đẹp tình yêu mãi còn
“Cái tôi” là cái cỏn con
Tại
sao mi phải tự tôn nó hoài?
Hồn ơi! Ta đã mệt nhoài
Còn
ngươi rảnh rỗi thở dài chán ghê!
Xác ơi! Mi phải quay về
Cho
ta thanh thản đề huề cùng mi
Tiền nhiều cũng chẳng là chi
Có
ai mua được thảnh thơi đâu mà
Ta rời khỏi chốn phù hoa
Cho
đời ta được hiền hòa bên nhau
Đi tìm hạnh phúc mai sau
Ta
tìm đến với tình yêu con người.
3/7/2013
Vũ Thủy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét