Người
con gái ấy tràn trề nhựa sống
Bước
nhẹ vào đời làm thức giấc cả hừng đông
Cả
đất trời mênh mông cũng bừng lên háo hức. . .
Một
người con gái dáng kiêu sa
Màu
da của nàng tựa màu quả chín
Tỏa
hương vui trên khắp ruộng đồng nắng sớm
Người
con gái ấy như nụ hoa vừa chớm
Mặt
trời ửng đỏ trên má nàng rạo rực
Để
mùa đông rùng mình tự ẩn náu dưới vực sâu
Và
đỉnh núi cuộc đời hát vang câu hạnh phúc
Vì
có nàng là hiện hữu của tình yêu
Của
lá xanh cho đời bao quả ngọt
Của
rộn rã tiếng cười sung túc
Hơi
thở nàng ấm áp cả không gian
Tỏa
lan trong mỗi gia đình tụ họp bên nhau ăn bữa tối.
Cô
gái ấy đi tìm những mảnh đời tăm tối
Thổi
bùng lên ngọn lửa hồng giữa trái tim cằn cỗi
Gợi
nghĩ suy thăng trầm về tuổi đời mấy đỗi
Cứ
mỗi đầu năm cô về thăm vạn vật
Gởi
đến mỗi người một chút hương say
Chút
hân hoan cho trẻ thơ khoe áo mới
Chút
ngóng chờ của người cha, người mẹ
về
những đứa con xa nhà làm ăn tất bật.
Người
con gái ấy hào phóng rải những hạt phù sa màu mỡ
Cho
giòng sông cuộc đời tấp nập những cánh buồm nhân ái
Cho
thung lũng tình người đầy ăm ắp thương yêu
Cho
đồng bằng tương quan trong xã hội ngày một phì nhiêu triển nở. . .
Biết
bao nhiêu ngàn năm đã đến, từ thuở chưa có Eva
Thuở
Adam đặt tên cho muôn loài trong vũ trụ
Adam
thảng thốt gọi người con gái ấy là Mùa Xuân,
Một
người con gái có màu da tựa màu quả chín!
6.
1. 2008
Vũ Thủy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét