Đôi ngỗng trắng bên bờ hồ
thanh vắng
Liễu rất xanh rũ bóng ngủ mơ
màng
Trời thật cao, mây từng cánh
lênh đênh
Đất lặng im chờ nghe con
sóng vỗ
Coi, ngỗng mái nói gì bên
ngỗng trống
Chúng yêu nhau chẳng biết tự
bao giờ
Màu lông trắng bập bềnh
nương sóng nhỏ
Ngỗng bận bịu rỉa cánh tắm
cho nhau
Mây chụm đầu xúm nhìn họ âu
yếm
Kìa, họ hôn nhau say đắm nữa
kìa
Nước hồ xanh xấu hổ ấm dần
lên
Cứ nôn nao loang dần theo
gợn sóng
Chiều không gian như mở ra
vô tận
Trời trong veo mặt nước cũng
trong veo
Chợt một cơn gió thả rơi
chiếc lá
Đôi ngỗng giật mình thảng
thốt bơi đi
Mặt nước bâng khuâng khép
lại hững hờ
Ngẩn ngơ tiếc một chiều qua
êm ả !
31. 10. 2002.
Vũ Thủy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét