Thứ Hai, 2 tháng 12, 2013

3



NHỮNG BÀI THƠ XƯA

Có một lúc nào đó em phải là người lớn!
Buồn lênh đênh, ngồi khóc tuổi thơ qua
Còn đâu nữa những ngày thơ hun hút...

Em phải sống!
Cho dù mộng đời vỡ
Đất vẫn mênh mông víu chặt chân người...

Hay chửa? Sáng rồi dậy đi bé đĩ
Nhếch nhác, phong phanh, áo mỏng, vai gầy...

Nhớ ai khắc khoải làm thơ...
Thơ buồn, làm dáng ngây ngô thành dòng
Hoàng hôn, em ngủ trong mơ
Màn đêm tím thẫm chập chờn lênhđênh...

Em! Đứa con gái Digan giữa dòng người hiện đại
Mắt sắc-môi lì nhựa sống nôn nao
Tóc không chải, muốn làm người hoang dã
Hoang dã... em đã hoang dã từtrăm năm

Con mèo nhỏ gầm gừ trong đêm...
Nó vờn chuột_vuốt sắc, bước nhảy dài
Bóng đêm vẫn lặng thinh_ chờ đó, chuột không khóc được, tiếng kêu đứt đoạn...

Nghĩ gì? Thuys

Tất cả đều quay cuồng điệu nhảy
Say đi... say đi... say lúy túy càn khôn
Say nỗi đau của người sống
Người đã chết ngủ ngon và mỉm cười.

Ta đã đếm được bao cơn đau kiểu này. Cứ sau mỗi cơn đau này một cảm giác trống rỗng lại chực chờ đến chọc giận ta. Coi chừng ta sẽ chồm lên và trả thù bằng bão táp tội lỗi của thân xác ta.

Em phải vươn vai, vặn mình, tập võ.
Cho giấc ngủ bò trườn rớt khỏi tim em
Ừ! Hết đêm nay không gian lại ngập nắng


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét