Người đàn bà gánh nặng trên
vai
Một nỗi buồn chừng như thăm
thẳm
Một cánh cò vò võ với đàn
con
Trong bóng tối chờ chồng đôi
mắt thẫm.
Người kia nào có hay
Rượu bia cười tung tóe
Những cuộc tình nằm ngả nghiêng
Bên vệ đường ánh trăng nhìn
soi tỏ.
Người đàn bà âm thầm cầu
nguyện
Với một lòng son sắt trung
trinh
Ngày qua ngày nhẫn nhục
quyết hy sinh
Đợi có ngày người kia về bến
cũ.
Người đàn ông phóng đãng
Mải miết tìm trăng hoa
Đuổi theo gió, tìm vui trong
gió
Sẽ thấy gì mỗi sáng nồng men
bia.
Người đàn bà thở dài với
Chúa
Giê Su, Chúa đợi đến bao
giờ?
Con chỉ còn một cõi lòng tan
nát
Một trái tim mệt mỏi đã tàn
hơi.
Người đàn ông rỗng túi trở
về
Chỉ mong vợ nhìn mình, dù
khinh bỉ;
Bên bậu cửa vẫn là đôi mắt
thẫm
Đợi nhấn chìm cả một cõi ăn
năn.
Nàng đã mua cả chuỗi cười
hạnh phúc
Cho lũ con quây quần bên
người cha lãng tử;
Người đàn ông thầm thĩ tạ ơn
trời
Vì có được người phụ nữ
trung trinh.
NGƯỜI LÀM VƯỜN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét