Chiều
ấy...
Có
một người cô đơn trên thập giá
Dáng
tiêu điều buộc lệ đá phải tuôn rơi!
Ôi
rùng rợn! Hỡi người ơi có thấu:
Những
dấu đinh ghim hết thảy tội trần
Những
dấu roi xé rách cả châu thân
Một
mão gai sỉ nhục xiết trên đầu
Một
mũi đòng xuyên thấu cạnh nương long
Ai
đong nổi tình Người trên thập giá?
Chiều
hóa lạnh vì cô đơn vây bủa...
Một
mình ai, trên thập giá của mình!
Đã
vì ai, rướn mình rên “Ta khát!”?
Ôi
chua chat, mối tình trên thập giá
Mãi
chiều nay lệ đá vẫn tuôn rơi
Vì
Người đó vẫn còn rên “Ta khát!”
Có
ai về đỉnh đồi xưa bát ngát
Để
tìm xem bụi cát của năm nào
Tảng
đá nào chứng kiến chuyện ngày xưa
Mà
sôi sục! Mà nứt đôi! Mà vỡ nát!
Mà thương Người đã khát bởi vì yêu !
Mãi chiều nay vẫn còn rên « Ta
khát! » :
Ta
khát vì sa mạc lòng người còn hoang vắng
Ta
khát vì cay đắng đọng trên môi miệng người nghèo
Ta
khát vì nhân loại bỏ Ta chạy theo đường danh vọng
TA
khát vì con người lật lọng muốn hại nhau
Ta
khát vì nỗi đau của những bào thai bị bóp nghẹt
Ta
khát vì tiếng thét cô đơn của người bị áp bức
Ta
khát vì nền đạo đức quá suy đồi...
Ta
khát vì... những người còn đang khát!
Ôi,
tiếng rên như xé nát trời chiều!
Ai
thấu hiểu vì sao Người mãi khát
Sẽ
nhận ra cơn khát giữa lòng mình
Là
cơn khát của tình yêu dâng hiến!
Người
đã yêu và đã chết vì yêu
Tình
yêu ấy còn giăng trên hập giá
Cho
những ai còn đang khát tình người!
Ôi,
cơn khát chiều nay trên thập giá!
Chẳng
lẽ nào chỉ lệ đá khóc thôi!
Có
hồn tôi đang mềm theo lệ đá!
Chiều thứ
Sáu Tuần Thánh năm 2012
NGƯỜI LÀM VƯỜN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét