Đời bỗng gọi tôi về
nơi xa ấy
Mong thấy lại những
kỷ niệm ngày xưa
Những chiều mưa nhìn
bong bóng trước hiên nhà
Những chiều tà ngắm
cánh đồng xanh lúa non
Những ngày lon ton
theo bố lên rừng
Những buổi sáng hừng
đông, nghe sương rơi lành lạnh...
Ôi! Hạnh phúc của một
thời thơ ấu
Đã nung nấu trong tôi
vần thơ vụng dại
Cho hồn tôi đẹp mãi
những lời ru
Lời gió thu dìu dịu
trên nương rẫy
Lời cánh rừng bát
ngát một màu xanh
Lời trăng thanh xao
xuyến những đêm dài
Lời bè bạn nhỏ to
ngoài cửa lớp...
Chớp mắt đó mà đã bốn
mươi năm
Bao kỷ niệm hằn sâu
trong ký ức
Tôi nhớ lại ngày đầu
tiên theo bố lên nương
Sương còn đọng long
lanh trên tán lá
Giọt óng ánh nay hóa
già hoa mộng
Gió lộng về tiêng
tiếc tuổi hồn nhiên!
Chút duyên xưa buồn
vương trong đáy mắt
Chiều hắt hiu gọi
nắng tắt bên thềm
Nghe êm đềm tiễn thời
gian đi mãi
Trên bãi cỏ, một bông
hoa thoáng nở
Có lời ru muôn thuở
của màu xanh
Lời mong manh của
ngọn gió hôm nào
Lời thì thào của lũ
bạn bè tôi năm ấy!...
Hoa
Mặt Trời
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét