Thứ Sáu, 6 tháng 6, 2014

TÂM SỰ GÃ KHỜ



Có một gã khờ thích làm thơ
Gã ngồi chơ vơ một mình trên phố vắng
Ngắm mây bay trắng cả khung trời!

Một cánh hoa rơi
Một mái chèo rẽ sóng
Một ly rượu óng ánh men sầu...
Gã cúi đầu viết vội mấy vần thơ.

Gã khờ mượn thơ thay rượu giải sầu
Ngòi bút gã đỏ ngầu sôi lửa giận
Giận đời gian dối quanh co
Buồn người so đo tính toán!

Ngòi bút gã lên án lầm than
Nhưng lầm than nào có tội tình gì
Nó cũng buồn, cũng sầu, cũng khổ như ai
Nó thấy tương lai mình thậm đen chẳng khác mẩu than chì
Chỉ tại con người tham lam mới đẩy nhau vào nơi khốn khó!

Gã khờ nhăn nhó làm thơ
Thơ của gã cũng dại khờ như gã
Làm gì phải lã chã mưa rơi
Làm chi phải hao hơi giận dữ ?

Gã nghĩ: một chữ cũng là thơ
Nửa chữ cũng là thơ... thì tội gì phải...
Viết dài, viết dai... là viết dại!

Gã lại thơ thẩn rồi
Tiếng cuốc kêu chiều, bồi hồi bên kia sông lạc lõng
Mấy vần thơ lỏng chỏng trên bàn
Giấy mực đã hoen phai.

Nước mắt quê hương lặng chìm trong mưa gió
Có ai thèm để ý mà thẩn thơ
Gã khờ thấy mình bơ vơ như một kẻ không nhà
Viễn cảnh nước mất nhà tan làm đau lòng con cuốc cuốc...!

                                    Hoa Mặt Trời

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét