Thứ Sáu, 21 tháng 3, 2014

TÂM SỰ CÁNH HOA RƠI



.    Chiều đi hoang dại một mình
Một mình thơ thẩn tìm hình bóng ta
    Tiếc gì như tiếc hương hoa
Tiếc gì mà mắt bỗng nhòa lệ cay
    Đời người tựa gió thoảng bay
Chén sầu đã cạn, men say phai rồi
    Bóng ai thấp thoáng lưng đồi
Hình ai còn đó giữa trời mênh mông...

    Một mình ta với hư không
Một mình ta với mênh mông đất trời
    Ô hay, ta bỗng bật cười
Tiếng cười chợt vỡ những lời tiếc than
    Gió chiều nhẹ thổi mơn man
Chút gì thanh thản thời gian xuống dần
    Hình ơi, bóng đã lại gần
Mình cùng tái hợp cho vần thơ bay...!

    Chiều đi trong gió hây hây
Lòng ta thơ thới ngắm mây trên trời
    Tiện tay nhặt đóa hoa rơi
Giữ được chỉ chút hương thôi cũng đành
    Hoa ơi, đừng quá mong manh
Cũng đừng nuối tiếc màu xanh trên cành
    Ngủ yên trong giấc mộng lành
Cho ta chôn chặt mối tình thiên thu!

                                    Hoa Mặt Trời

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét