Thứ Tư, 5 tháng 3, 2014

CON GÁI BÂY GIỜ, CON GÁI NGÀY XƯA



Có tiếng cười khúc khích ven sông
Con gái tuổi tròn trăng hồn nhiên quá
Nắng trắng xóa khung trời mơ mộng
Gió lồng lộng thổi tóc rối bờ môi...

Tôi theo gió xuôi dòng sông kỷ niệm
Ký ức hiện về cả bến bờ xưa cũ
Lũ bạn gái cùng tôi nghịch nước ven sông
Thấp thoáng bóng mấy thằng bạn trai ngờ nghệch
Tóc rẽ lệch ngôi đứng tựa gốc dừa nhìn trộm
Tuổi vừa lớn đứa nào cũng ngại ngùng e ấp...  

Hôm nay, tôi dưới trời trưa nắng lửa
Nghe tiếng cười như rửa sạch vô tư
Lũ con gái bây giờ hồn nhiên hơn chúng tôi thuở trước
Chẳng ngại ngùng, chẳng e ấp, chẳng sợ chi
Chẳng học gói, chúng đâu cần học mở!

Tiếc cho những đóa hoa vừa chớm nở
Đã vội tàn vì những chuyện bồ bịch lăng nhăng
Chuyện trăng gió, chúng nói ra huỵch toẹt
Quần áo thì lòe loẹt hở dưới hở trên...

Tôi nghe tiếng rên của dòng sông ngầu đục
Câu tục ngữ nào còn “gạo trắng, nước trong”
Em gái ơi, thôi đừng mong chóng lớn
Đừng vội vàng, để đừng phải đau đớn nghe em!

                                    5/3/2014
                                    Vũ Thủy


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét