Thứ Hai, 10 tháng 3, 2014

CÓ NHỮNG MẢNG TÌNH NHƯ THẾ!



Tình yêu được vun trồng trong truân chiên nghèo khổ
Là tình yêu có vị mặn của những giọt mồ hôi
Của những tháng ngày lặn hụp dưới đồng chua nắng rát
Lưng áo cha bạc màu, làn da mẹ sạm đen
Tôi chẳng hề quên, dẫu bây giờ cha khuất núi
Tôi bây giờ vẫn nhớ, dù làn da mẹ được chăm sóc sáng hơn xưa...

Tình yêu lớn lên trong mưa bão dập dồn
Có cái hồn của một thời thơ ấu gian nan
Trên cánh đồng bạn tôi chăn thả đàn gia súc
Hương cúc dại ven đường làm nở nang cả lồng ngực
Mùi phân bò sực lên ngai ngái buổi chiều quê
Gợi nhớ trong tôi những ngày theo bạn đi lượm củi...

Thời gian vội đi... những may rủi cuộc đời...
Tôi hôm nay đã bao năm làm người lớn
Vẫn thấy mình nhỏ bé giữa chiều xưa
Những buổi chiều mưa rơi đều hạt trên mái lá
Những giấc mộng, giá mình là cô bé lọ lem trong cổ tích
Thì ra tôi vẫn thích mùi hương cúc dại!

Tôi biết, có một loại tình yêu như thế
Một mảng tình gắn bó với quê hương
Một mảng tình còn chút hương ngày gian khổ
Một mảng tình mằn mặn vị mồ hôi trên lưng áo cha già
Và đăng đắng tôi ngắm nhìn làn da mẹ
Nay vẫn còn đọng lại vết chạm khắc của một thời khó nhọc gian lao!

Ôi,tình yêu! Biết kể sao cho xiết
Nhớ da diết nghĩa quê hương đồng ruộng...!

                                    10/3/2014
                                    Vũ Thủy


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét