Thứ Hai, 25 tháng 4, 2016

THƯƠNG CÁNH ĐỒNG NẮNG HẠN

Ta yêu em,
Hỡi cánh đồng xanh bát ngát
Em là điệu hát ru, tuổi còn thơ ta hồn nhiên trong sáng
Em cho ta áng thơ mượt mà màu cây cỏ
Những đêm trăng tỏ, em dịu dàng như một thiếu nữ mộng mơ... 

Em bơ phờ,
Ôi, cánh đồng nắng hạn
Ta khắc khoải thương em, dòng sông ta cạn khô nước mắt
Em oằn oại, ta theo em chắt chiu giọt sương đêm
Còn đâu nữa, ánh trăng mềm trên tấm thân người thiếu nữ!

Ê, nắng dữ!
Có thương người nông dân gầy guộc
Lưng áo anh ướt đẫm mồ hôi, đọng lại thành muối trắng
Trắng xóa khắp cánh đồng, trắng xóa cả màu xanh
Ta đi đâu tìm em, hỡi đồng xanh bát ngát?

Trời mưa ơi,
Xin về đây giăng điệu hát năm nào
Xin tuôn trào lai láng áng thơ xưa
Xin mau mưa cho màu xanh thắm lại
Ta sẽ gọi...  gọi nữa... gọi nữa: Trời mưa ơi!

                                    25/4/2016
                                    Hoa Mặt Trời

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét