Thứ Năm, 28 tháng 4, 2016

TÚY THƠ

Tim đau nhói mảnh hồn thiêng đất Việt
Thương dân mình chịu nghiệt ngã đắng cay
Đất quê hương, nay vò võ cánh cò
Thân chìm nổi lặn lội trong đêm vắng
Ta lắng nghe tiếng lòng đầy khắc khoải... 

Có phải chăng đất nước đã lâm nguy
Mà gót giày giặc ngoại xâm nhan nhản
Có phải chăng bờ cõi đã lung lay
Mà cơn say uất ức đến nghẹn ngào
Quê hương ơi, nỡ nào người im lặng?

Những chặng đường lịch sử đẹp như hoa
Nuôi hồn ta lớn dần theo năm tháng
Những áng thơ chở nặng nghĩa anh hùng
Dạy cho ta, bao khí phách của người xưa
Ôi, phút này ta nghe hồn tan vỡ!

Ta nhi nữ thường tình, ai có chấp
Ta thấp cổ bé họng, chẳng ai nhìn
Nhưng nghìn lần, ta vẫn thấy đau
Bầu máu nóng trào dâng niềm thương cảm
Quê hương ơi, ta làm sao đứng dậy?

Hay là,
Ta tự trách mình mang thân phận nữ nhi
Hay là,
Ta cười khinh bọn phương bắc côn đồ
Ô hô! Rượu chửa uống mà chuếnh choáng thơ say!...

                                    28/4/2016
                                    Hoa Mặt Trời

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét