Tôi viết cho 100 năm
sau, nếu loài người còn lưu lại những ghi chép về lịch sử của nhân loại đã trải
qua đại dịch CoViD-19 như thế nào, thì con người sống ở thế kỷ XXII có thể hiểu:
Tại sao mới mùa thu mà tôi đã “Mong ngóng Chúa Xuân”?
Mùa Thu nghe lá rơi
Khẽ khàng trong im vắng
Vài chiếc lá chơi vơi
Âm thầm về cõi tận.
Chân trời bỗng xa xôi
Nắng nhạt nhòa trong mắt
Lệ thấm mặn vành môi
Có người thôi kiếp sống!
Trống vắng khắp địa cầu
Hai thu rồi khắc khoải
Người mong đợi gặp nhau
Biết bao giờ mới thỏa?
Thu này quá đau thương
Vườn thu đương xơ xác
Tựa thân người trơ xương
Mòn mỏi mong xuân mới...
Hoa
Mặt Trời
Sài-gòn, ngày 11/9/2021
Bài thơ bạn viết hay quá thật là ngậm ngùi trong cảnh mùa Thu đại dịch Covid đời người như chiếc lá rơi rụng về cội chẳng còn bao giờ
Trả lờiXóaĐược mong gặp nhau khi mùa Xuân kia còn xa lắc và cái chết tức tưởi đang chờ ta !Ôi kiếp người quả là ngắn ngủi thế sao
Mình rất vui khi có được bạn đọc đồng cảm, cầu chúc bạn những mùa xuân tươi vui!
Trả lờiXóa