Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2013

6




      HOA MẶT TRỜI
  
Trên bãi cỏ, một bông hoa thoáng nở
Có lời ru muôn thuở của màu xanh
Lời mong manh của ngọn gió hôm nào
Lời thì thào của lũ bạn bè tôi năm ấy!...

Trời lâng lâng cơn gió
Nắng hoa rơi bên đường
Xuân về theo cánh én
Chén rượu nồng say men...

Xuân về chim chóc vui ca
Bướm ong náo nức lượn là vườn xuân
    Mây trời cũng thấy bâng khuâng
Như chàng nhớ thiếp, như nàng nhớ ai...

Ôi, người dân đất Việt
Như quen rồi lam lũ
Như quen rồi lầm than
Bao giờ người đứng dậy...

Tôi đứng lặng chìm giữa khói hương
Nghĩ về hết thảy người thân thương
Kẻ còn ở lại nơi dương thế
Kẻ đã nghìn thu dứt đoạn trường...

Đêm Trung thu buồn so
Trong mắt người em nhỏ
Bầu trời cao xa quá
Làm sao em hái trăng!

Thu lắng đọng những giọt mưa trong veo tí tách hiên nhà
Tiếng chuông rao cà-rem lanh canh, không gian thêm quạnh quẽ
Đường phố vẻ hững hờ một chiều như bao chiều lững thững hoàng hôn...

Ta mơ ngày mở hội
Ngày Diên Hồng nô nức
Ngày tiếng thét tự do...

Sóng vẫn vỗ tràn bờ
Ngẩn ngơ từng hạt muối lặng câm
Muối âm thầm vẫn hòa tan trong biển
Từng hạt tinh thể ẩn hiện lung linh như màn khói...

    Từng chùm hoa nắng rơi rơi
Cho nhành sứ đỏ thêm tươi sắc màu
    Tích xưa kể chuyện cau trầu
Sứ đỏ đầu cành chẳng lẽ phụ anh!

     Cái cò, ơi hỡi cò con
Mẹ mày vất vả long đong tối ngày
    Trời thì mây xám nặng bay
Ở  dưới đất thì cỏ cháy ruộng khô!
   
Có phải chăng bờ cõi đã lung lay
Mà cơn say uất ức đến nghẹn ngào
Quê hương ơi, nỡ nào người im lặng?

Lưng áo anh ướt đẫm mồ hôi, đọng lại thành muối trắng
Trắng xóa khắp cánh đồng, trắng xóa cả màu xanh
Ta đi đâu tìm em, hỡi đồng xanh bát ngát?

Đêm nghe tiếng em rao
Rèm cửa chợt lao xao
Gió buồn không muốn ngủ...

Nắng xuân dìu dịu bay
Mùa thơm hương lúa mới
Mùa phơi phới sắc màu
Mùa cỏ cây ấm áp...

Gió reo trên đỉnh đồi
Bỗng chồi non xanh lạ
Lòng dạ gã bâng khuâng...

Chiều dần buông
Nắng chập chờn sắp tắt
Đám cỏ xanh hôi hổi nóng
Hương mộc lan sóng sánh cuối vườn...

Chừ anh như hoa lửa
Nửa hồn đương sầu đầy
Với tay về nơi ấy
Tình như khói như sương!

Tôi chỉ là hoa dại
Nở vô tư bên đường
Hương tôi tỏa không xa
Nhưng là hương bởi trời...

Hạ về theo tiếng ve
Nghe râm ran trong gió
Có chút gì nao nức
Phượng đỏ rực gọi mưa


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét