CHẲNG KHI NÀO VƠI CẠN!
(Is: 58, 11)
Con như thửa vườn bên bờ
suối
Chúa tưới đẫm hồn con! ôi,
mạch nước linh thiêng
Nhánh lá nghiêng nghiêng,
quả trong vườn trĩu nặng
Chặng đường đã qua, lệ sầu chan trong mắt
Con nào có hay, Chúa vẫn âm
thầm dẫn dắt mình đi!
Chúa ơi! Chúa ơi!
Con thấy mình như thửa vườn
nơi bờ suối
Thửa vườn ấy đã hồi sinh nhờ
mạch nước tinh tuyền
Hướng nhìn con say đắm núi
Canvê
Con chợt hỏi: Lòng thương
xót của Ngài có khi nào vơi cạn?
Chẳng khi nào vơi cạn!
Lòng thương xót đã mở ra như
nước vỡ bờ
Đâu phải tình cờ, Chúa đã
chọn con
Dắt con qua đồng khô cỏ cháy
Cho lòng con no thỏa Lời
Ngài!
Giờ đây con vui hát
Xương cốt con cứng cáp lại
rồi
Con bồi hồi nắn nót những
dòng thơ
Những ước mơ con thầm thì
dâng lên Chúa
Một đóa hồng tình yêu luôn
nở thắm cho Người!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét