LỜI CỦA KẺ CỨNG TIN
(Mt: 12, 38-40)
Ngày xưa tôi rất cứng đầu
Tôi mong phép lạ, nhưng rồi
chẳng tin
Tưởng mình là đứa thông minh
Mồm loa mép giải, coi khinh
sự đời.
Bao nhiêu ân huệ Chúa Trời
Tôi điềm nhiên hưởng giữa
đời êm trôi
Chẳng hề nghĩ ngợi xa xôi
Cho rằng mọi thứ do tôi sắp
bày.
Đến khi sóng gió đọa đày
Thuyền nan nhỏ bé mới hay
mình lầm!
Qua bao nhiêu bước thăng trầm
Tôi nhìn thấy Chúa âm thầm
bên tôi!
Bây giờ đã thật tin rồi
Thuyền nan lướt sóng ra khơi
nhẹ nhàng
Tôi đi loan báo Tin Mừng
Ca khen tình Chúa không
ngừng thương tôi!
Dù cho biển động sóng nhồi
Bên tôi luôn có Chúa Trời đỡ
nâng
Ngài là Thiên Chúa toàn năng
Kình ngư phải sợ, gió căng
phải chùng!
Kìa! Giô na giữa bão bùng
Rơi vào bụng cá, hào hùng
chuyện xưa
Thế mà, đời vẫn chưa bưa
Vẫn đòi dấu lạ, thật là cứng
tin
Chúa ơi, xin Chúa rủ tình
Mà thương những kẻ kém tin
bội phần
Những khi họ gặp thăng trầm
Xin cho họ hiểu họ cần Chúa
hơn!
Lòng con thành kính dâng lên
Những vần thơ mọn với niềm
tin yêu
Con xin Chúa rải ơn nhiều
Như làn gió mát những chiều
nắng hanh
Cho niềm tin mãi màu xanh
Cho niềm hy vọng nhuộm xanh
lòng người
Niềm tin rộng khắp chân trời
Từ ngôi mộ trống, Con Người
phục sinh!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét