BỞI CON ĐƯỢC CHO KHÔNG
(Mt: 10, 8)
Quanh con bao kẻ cơ hàn
Bao
nhiêu người bệnh võ vàng khổ đau
Người phung hủi, sống tủi sầu
Kẻ chìm
trong cảnh bể dâu kiếp người...
Rừng còn nghe lá chơi vơi
Lẽ
nào con lại vui tươi một mình
Con ơi, con quá vô tình
Uổng
bao ân sủng Ta dành cho con!
Cho con, Ta đã cho không
Thì
con cũng phải hết lòng cho đi!
Chúa ơi, con đã hiểu rồi
Con
là vật mọn giữa trời mênh mông
Chúa cho con một tấm lòng
Để
con phải biết cho không đời mình.
Ngày xưa bởi quá thương tình
Đớn
đau, Chúa đã song hành cùng con
Bây giờ nắng đã xanh trong
Những
ngày yếu ốm, con còn sợ chi
Nỗi đau con dệt thành lời
Với
ai sầu khổ, con thời ủi an!
Đôi chân chẳng ngại quan san
Con
đi muôn nẻo, viếng thăm ân cần
Lá ngày xưa đã héo hon
Bây
giờ thắm lại màu son cho đời
Với ai tưởng đã chết rồi
Con
chia Lời Chúa là Lời tái sinh.
Xin làm tia sáng bình minh
Giục
cho hoa nở tươi xinh cánh đồng
Bởi con đã được cho không
Thì
con cũng sẽ cho không như Người!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét