CÚI XUỐNG BÊN CON
(Mt: 11, 25)
Những người thông thái kiêu căng
Họ
thường ỷ lại khả năng của mình
Tưởng mình đầu óc thông minh
Dể
khinh đồng loại, chẳng tin Chúa Trời
Ngờ đâu, Chúa nói thành lời
Từng
câu, từng chữ tiếng Người vang vang:
“Ngợi khen Thiên Chúa cao sang
Cha
đà giấu nhẹm mọi đàng thần thông ,
Kẻ thông thái, bậc khôn ngoan
Ngài không cho hiểu rõ ràng
nguồn cơn
Những ai hèn mọn, tâm đơn
Thì Ngài hé mở cho lòng thấu
suy!”
Ngày xưa tôi đã ngu si
Kiêu căng tự đắc tưởng là
mình hay
Rồi khi gặp cảnh đọa đày
Gặp ngày tăm tối, Chúa rày
thương tôi
Dắt tôi qua cuộc nổi trôi
Cho tôi nhận biết Chúa Trời
là Cha
Mắt tôi tuy đã mù lòa
Tim tôi lại biết nhìn ra
Nước Trời!
Nước Trời ở giữa loài người
Nơi đâu tình mến trao lời
yêu thương
Nước Trời như gió tỏa hương
Như nhành lúa miến mục thân
cho người!
Chúa ơi, Chúa ở trên trời
Xin thương nhân loại đang
thời nhiễu nhương
Xin cho con biết khiêm nhường
Biết mình hèn mọn, theo
đường Chúa đi
Vì con là kẻ ngu si
Chỉ xin được mãi ở lỳ trong
Cha
Cho lời thơ biết ngợi ca
Cho vần thơ biết nở hoa giữa
đời
Thơ con mộc mạc, Chúa ơi
Nhưng lòng con muốn tỏ lời
tri ân
Tạ ơn Cha đã ân cần
Từ trời, Cha cúi xuống gần
bên con!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét