TÌNH TRONG BIỂN MẶN
(Mk: 7, 18-19)
Quả thế!
Mọi lỗi lầm của con, Đức
Chúa đã không khiển trách
Sau những thử thách đường
đời, Chúa lại xót thương con!
Chẳng có thần minh nào tình
nghĩa sắt son như Đức Chúa
Ngài đã xóa tội con, cho
hưởng ánh mặt trời...
Con chỉ là một linh hồn yếu
đuối
Đã bao phen vấp ngã giữa
đường đời
Có đôi khi con thấy mình vô
vọng
Bởi biết mình đâu đáng được
Chúa xót thương!
Nhưng tình Chúa có thể nào
vơi được
Tình của Chúa ứ đầy thành
sức mạnh.
Chúa chạnh lòng, vì đã quá
yêu con
Cơn giận Chúa tan rồi, theo
sóng nước!
Bao đợt sóng cứ trào dâng
mạnh mẽ
Rửa sạch con cho thoát mọi
tội khiên.
Giữa đại dương bao la đến
ngút ngàn
Là lòng thương xót vô bờ của
Đức Chúa!
Ơi! Chúa ơi, con ngước nhìn
lên Núi Chúa
Ánh mắt con trao hết cả cho
Ngài
Này thân con, này hồn con là
của Chúa
Đừng để con phải lỗi nghịch
với Ngài!
Biển giờ đây nghe gió lặng,
sóng im
Chúa có thấy tim con đang
thổn thức
Con cảm được màu xanh đang
trở lại
Xanh mây trời, xanh nước
biển mênh mông...
Tình của Chúa là tình trong
biển mặn
Giữ gìn con cho khỏi thói
ươn hèn.
Đến muôn đời con ca khen
tình Chúa
Lời chúc tụng vang lên...
...nâng hồn con bay tới cõi
thiên đường!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét