NỢ NHAU
(Rm: 13, 8)
Tôi còn mắc nợ khá nhiều
Nợ
tình, nợ nghĩa tôi liều vội quên
Thoảng nghe như có tiếng rên
Tiếng
người đồng loại buồn tênh nỗi sầu
Những chiều gió lạnh mưa ngâu
Những
đêm hun hút cơn đau muộn phiền
Những ngày thiếu đói triền miên
Những
trưa ngằn ngặt nỗi niềm riêng ai
Còn tôi vẫn sống khoan thai
Ung
dung tự tại, tôi đi giữa đời
Người đau thì mặc kệ người
Người
buồn có phải tại tôi đâu mà!
Hôm nay Lời Chúa mở ra
Lời
nghiêm khắc bảo tôi là tội nhân
Bao năm tưởng đã chu toàn
Giật
mình đấm ngực muôn phần ăn năn
Mặt hồ gió thổi lăn tăn
Lòng
tôi thoáng chút băn khoăn trở về
Dặm trường muôn nẻo u mê
Từ
nay xin quyết một bề sống khôn
Xin vì hai chữ tương thân
Yêu
người bằng cả tấm chân tình này
Tôi nghe trong gió hương bay
Hương
thơm Lời Chúa tràn đầy hồn tôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét