TRỜI ĐÃ SÁNG
(Ga: 21, 3-7)
Chuyến
đời con nhiều phen đầy sóng gió
Dòng
sông chảy có lắm khúc quanh co
Những
lo toan nổi chìm theo ngày tháng
Sáng,
trưa, chiều lận đận bóng thời gian.
Có
những ngày, đời lầm than tất tả
Vất
vả truân chuyên con mong tìm hạnh phúc
Nhưng
nào thấy niềm vui, chỉ thấy những muộn phiền
Thuyền
chòng chành và hồn con chao đảo!
Chúa
bảo con thả lưới giữa cuộc đời
Nhưng
sông kia vẫn bời bời nước lũ
Con
ủ rũ với toan tính riêng mình
Thôi
đành vậy, nhìn dòng sông cuốn trôi...
Như
người môn đệ được Giêsu mến thương
Một
ngày kia, con thấy Chúa thương mình
Qua
lăng kính của tình yêu Thập giá
Con
nhận ra Chúa vẫn ở kề bên.
Chúa
bên con, con chẳng hề hay biết
Bởi
hồn con đã không biết cậy trông
Bởi
tim con quá nhiều khi vô cảm
Bởi
lòng này chẳng quyết tâm tìm Chúa!
Con
người ấy trong con, chết thật rồi
Và
trỗi dậy cùng với Chúa phục sinh
Con
hôm nay trở thành con người mới
Như
người môn đệ được Giêsu mến thương!
Nghe
lời Chúa, con lên đường đi thả lưới
Chúa
bảo con thả lưới giữa cuộc đời
Giữa
dòng sông vẫn bời bời nước lũ
Nhưng,
trời sáng! Và này hồn con thư thái bình an!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét