CHỨNG NHÂN GIỮA ĐỜI
(Ga: 21, 24-25)
Tôi đi làm chứng cho Người
Người
là Con Chúa tôi thời kính tin!
Ngày xưa Chúa đã xuống trần
Sống
như một gã thế nhân nghèo hèn.
Thương cho những kẻ kém tin
Đã
đem Con Chúa đóng đinh trên đồi!
Bao nhiêu phép lạ đâu rồi?
Bao
nhiêu bài giảng Nước Trời về đâu?
Nhìn Con Chúa chết gục đầu
Hỡi
ôi, nhân loại còn sầu nào hơn!
Từ trên thập giá cô đơn
Người
đang nhìn xuống cõi lòng của tôi
Tôi đi loan báo Tin Vui
Nghe
như trong dạ còn vùi chút lo...
Bài thơ tôi viết tự do
Vẫn
không kể hết trọn kho chuyện tình!
Tình Người như nắng bình minh
Sáng
trong, ấm áp, lung linh diệu vời
Bình minh tỏa khắp cõi đời
Chờ
mong nhân loại đón lời yêu thương!!!
Hai nghìn năm lẻ vấn vương
Mối
tình Con Chúa thậm thương nhân loài
Vần thơ tôi đã mệt nhoài
Tìm
câu, tìm chữ viết hoài chẳng xong
Bởi tình Chúa quá mênh mông
Người
ban một cách nhưng không cho đời!
Người cho tôi nói thành lời
Người
cho tôi viết nên lời tri ân
Tôi xin làm một chứng nhân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét