NGÀI ĐÃ THƯƠNG CON
(Lc: 18, 35-43)
Con
là một người mù
Tháng
ngày đìu hiu bên vệ đường ăn xin lòng thương xót
Cuộc
đời con đắng đót chua cay
Những
loay hoay kiếm tìm trong tăm tối
Những
đêm về lặn lội kiếp bùn nhơ
Những
giọt sầu chơ vơ, những niềm vui chợt đến chợt đi rồi rỉ sét...
Khi
ngọn đèn leo lét trong con tưởng chừng sắp tắt
Chúa
đã gọi con, dìu dắt con đi theo lối của Ngài
Ngài
đã thậm thương con, cho con được nhìn thấy!
Con
thấy trời mở ra xanh hy vọng
Từ
đồi xưa thập giá chiếu lung linh
Ánh
quang minh rọi hồn con ngời sáng
Tháng
ngày tăm tối đã chìm sâu
Con
nhìn đâu cũng thấy Chúa quan phòng
Lòng
tin tưởng, cho đôi chân vững bước...
Con
theo Chúa, theo Chúa, theo Chúa suốt dặm trường
Đường
khúc khuỷu gập ghềnh mà chân con đi nhẹ bẫng
Miền
thung lũng thâm u mà hoa cỏ vẫn xinh tươi!
Ôi,
lạy Chúa! Lạy Chúa! Lạy Con vua Đavít!
Người
đã cứu con thoát khỏi kiếp mù lòa
Quả
tim con hòa nhịp sống thần thiêng
Chúa
nghiêng mình xuống đời con đất thấp
Con
biết lấy chi đền đáp Chúa bây giờ?
Ôi,
lạy Chúa! Lạy Chúa! Lạy Con vua Đavít!
Xin
dâng Chúa lời chúc tụng muôn muôn
Xin
dâng Ngài hồn con đây Chúa hỡi
Ơi,
Đấng Phục sinh! Con đã được nhìn thấy Chúa tỏ tường!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét