CÁNH
BUỒM CĂNG GIÓ
(Pr I: 4, 12-13)
Tháng ngày vất vả
truân chuyên
Quanh tôi, cuộc sống ưu phiền làm sao!
Ngước trông lên Đấng
tối cao
Người trên thập giá với bao khổ hình
Vì tôi, Người hiến
thân mình
Giúp tôi nhìn thấu khối tình thâm sâu!
Người đi vào cuộc
bể dâu
Đường lên núi sọ, gánh sầu vạn cân
Cùng trong thân
phận phàm trần
Cũng đau, cũng đớn, muộn phiền như tôi...!
Bao nhiêu vất vả
qua rồi
Bao nhiêu sự dữ nổi trôi thuyền đời
Cho tôi hiểu thấu
được Lời
Cho tôi cảm nhận Chúa Trời ở bên!
Nay thuyền đậu bến
bình yên
Dẫu đời vẫn thế truân chuyên kiếp người
Chia phần đau khổ
với Người
Hồn tôi cảm được niềm vui diệu kỳ!
Thuyền tôi theo
gió ra khơi
Cánh buồm căng hướng lên trời, hỷ hoan!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét