ÁNH TRĂNG TRÊN BIỂN HỒ
(Ga: 6, 17-20)
Trời
đã tối
Trời
đã tối, Chúa ơi!
Sao
Người còn chưa tới
Cảnh
đời quanh con muôn lối truân chuyên
Sóng
gió bão giông, âu lo phiền muộn
Con
muốn Người mau đến giải vây
Người
hãy đến giải vây, cho chúng con vượt thoát điều gian dối!
Trời
đã tối
Trời
đã tối, Chúa ơi!
Đường
chúng con đi, muôn lối chập chùng
Không
có Người, thuyền chao đảo lung lay
Người
hãy tới cho thuyền thêm vững lái!
Con
cái Người như thể cánh bèo trôi
Hỡi,
Người ôi! Biển đời đương ngập sóng!
Bóng
dáng Người tựa hồ ẩn trong sương
Nhưng,
Lòng thương xót của Người, con nhiều lần chạm thấy
Bấy
nhiêu lần, Người đã xót thương con
Ban
cho con niềm trông cậy vững vàng.
Lời
hôm nay rõ ràng, Người bảo con: “Đừng sợ!”
Con
còn sợ chi bóng tối với gian nan
Vì
con tin: Chúa là người bạn đường chung thủy!
Trời
đã tối
Trời
đã tối, Chúa ơi!
Ánh
trăng rơi trên Biển Hồ đẹp quá
Biển
chập chùng, sóng nước hóa tình thương
Bởi
lòng Chúa là đại dương thương xót
Tận
chót vót non cao, tình Chúa cũng dâng tràn
Con
muôn vàn cảm tạ tình Chúa, Chúa ơi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét