CHÚA ĐỪNG KHÓC NỮA!
(Lc: 13, 34-35)
Những
ngày con bỏ đi, không chịu về tựa nương dưới bóng Chúa”:
là những ngày tâm hồn con hoang vắng điêu tàn;
là
những ngày con vật vã với buồn đau;
là
những ngày con khắc khoải trong ngục tù tội lỗi!
Ai
đã giết các ngôn sứ của Trời?
Ai
đã ném đá những kẻ được Chúa Trời sai đến?
Chẳng
phải con sao:
khi
con đã chối từ những lời thương, lời yêu, lời dạy dỗ bảo ban của Chúa?
khi
con đã ngoảnh mặt làm ngơ với nỗi khốn cùng của biết bao người anh em đồng
loại?
khi
con đã nói những lời cay độc, những lời miệt thị, và những lời toan tính điêu
ngoa?...
Chính
là những lúc con bỏ mặc lời người ngôn sứ trên những kệ sách tủi buồn;
chính
là những lúc con bàng quan nhìn Chúa Giê-su than khóc thành Gia-liêm;
chính
là những lúc con nhẫn tâm cầm búa, đóng những chiếc đinh lên cây Thánh giá!...
Giờ
đây, tâm hồn con vui hát!
Con
được thấy Chúa ở kề bên, Ngài là chốn con tựa nương trông cậy,
bởi
hồn con đã vang dậy những vần thơ chúc tụng: Chúc tụng Đấng ngự đến nhân danh
Đức Chúa !
Ơi!
Chúa ơi! Chúa đừng khóc nữa!
Thành
Gia-liêm chúng con xin Chúa dừng chân!
Xin
cho hồn con luôn mãi hân hoan những lời chúc tụng thánh danh Ngài, Ngài nhé!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét