VÒNG HOA DÀNH CHO NGƯỜI CÔNG CHÍNH
(Tm II: 4, 7-8)
Tôi
nghe trong gió
Như
có tiếng hát ai bay cao trên đỉnh đồi phúc lộc.
Tiếng
hát của người đeo vòng hoa chiến thắng vinh quang
Tiếng
hát vọng vang từ trời cao xanh thẳm
Lẫn
trong mây thấp thoáng vó ngựa bay
Thành
Đamát xưa còn in dấu chân người ngã ngựa.
Ôi,
chặng đường năm nào!
Khởi
đi từ đấy,
bao
nhiêu khốn khó,,
bấy
nhiêu hạt mầm tin yêu, người gieo vãi!
Lời
lãi thế gian,
người
chẳng thiết.
Thua
thiệt chợ đời,
người
đâu quản.
những
đêm trần truồng giá lạnh chốn lao lung
những
khi đắm tàu giữa nghìn trùng sóng gió
vó
ngựa thành Đamát mở toang cho người chói sáng niềm tin.
Người
đã tin:
Chúa
là vị Thẩm Phán chí công của hết thảy nhân loài
Người
đã miệt mài đấu trong cuộc thi đấu cao đẹp, và tất thắng!
Nắng
sớm hôm nay con nghe lòng rộn rã
Bởi
tin rằng người cũng đã phục sinh
Cùng
với Đức Kitô hưởng vinh phúc trên trời.
Thánh
nhân ơi, niềm tin người sáng quá!
Xin
hóa thành niềm hy vọng màu xanh,
cho
con và cho tất cả những ai đang thành tâm mong chờ Người xuất hiện!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét