Rừng lặng
Cánh hoa rơi
Hồn ai chơi vơi
Nửa cuộc đời hoang vắng
Cụm mây trắng lững lờ trôi
Trái tim đơn côi đi tìm mình
Một mình
Đi tìm mình
Đi vào rừng hoang
Tiếng người trong hoang mạc
Như tạc vào từng vách đá
Dội cả vào trái tim băng giá
Lá xanh
Xanh hy vọng
Đọng lại niềm tin
Chim bồ câu xuống thế
Lưỡi lửa nói lời của Cha
"Đây là con Ta hằng yêu
dấu!"
Ngày mới
Nắng lên rồi
Hồn được sưởi ấm
Giữa khoảnh đất bình an
Trái tim ngập tràn lửa mến
Người đến. . . chẳng biết tự
bao giờ!
NGƯỜI LÀM
VƯỜN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét