Ta
đã trượt dài theo con dốc
Đời
bỏ ngỏ cho cơn lốc cuồng say
Hai
tay buông, hai dòng lệ tứa
Khóe
mắt nào ngăn nổi lệ trong tim?
Đời
im lặng nghe chuỗi cười tan vỡ
Lỡ
qua rồi những ngày tháng bon chen
Trời
còn xanh, mây chẳng nỡ xám buồn
Xốc
lại hành trang, ta trở về nguồn!
Giong
cánh buồm ra khơi tìm gió mới
Một
màu xanh chấp chới phía chân trời
Ta
thấy đời lại thoảng chút hương xuân
Ấm
tình yêu của Nguồn-chân-thiện-mỹ!
NGƯỜI LÀM VƯỜN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét