Nàng bảo rằng: Dạo ấy tôi
như một gã khờ!
Nhờ có một bà cô đi dạm hỏi
Đã bắt đầu duyên hai đứa
chúng tôi
Sau một tháng làm quen gặp
gỡ
Vẫn bỡ ngỡ , vẫn lặng câm
ngượng nghịu
Nàng chẳng biết tại sao mình
đám cưới...
Chẳng biết miếng trầu cay có
thắm
Mà tình tôi càng mặn càng
nồng!
Chẳng biết chén rượu hồng có
đỏ
Mà tình em đã rất sắt son!
Hai mươi bốn năm tròn bao
sóng gió
Giữa giông bão cuộc đời đã
có em gắn bó
Cho lũ con tôi lớn làm người
Và tôi nữa! Tựa nương vào
sóng,
Em chở đời tôi qua bão
giông...
Chúa ban cho tôi người bạn
đời chung thủy
Sau bao lần thử thách tấm
thân tôi
Người đã đưa chúng tôi vào
một con vịnh nhỏ
Ở đó, sóng vỗ thật bình yên
Để tôi biết, tình yêu nàng
dành cho tôi thật lớn...
Chợt nhớ lại thuở ban đầu
lưu luyến ấy
Tôi thấy mình như một chàng
trai trẻ
Muốn nói chữ “yêu” mà... hơi
ngại
Ngọng nghịu làm thơ lén tặng
nàng...!
*Tôi không có bạn đời để
viết về người ấy, nhưng tôi có những người bạn với những câu chuyện thật cảm
động về tình nghĩa vợ chồng, tôi rất muốn viết thay cho họ. Bài thơ này tôi
viết thay cho anh Đối, một người nông dân bị đá đè rồi trở thành người bại liệt.
Lúc đó vợ anh mang thai đứa con thứ tư của hai người, bao nhiêu vất vả lo toan
chồng chất cả lên . đôi vai chị... Kể cho tôi nghe về mối tình của hai người,
chị Đối bắt đầu câu chuyện như tôi đã viết mở đầu cho bài thơ này.
Vũ Thủy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét