Tôi
đã bao lần đơn lẻ giữa cuộc vui
Bởi
mỗi con người cứ lui cui với phận mình!
Tôi
đã bao lần như chiếc lá vô tình
Lá cứ xanh chẳng hề biết bàn
tay ai vun xới!!
Tôi đã bao lần qua mùa xuân
phơi phới
Như cánh diều chấp chới giữa
trời cao!
Tôi đã bao lần phải gào lên
vì giận dữ?
Vì chữ công bình không được
nhiều người tôn trọng?
Tôi đã bao lần tay trắng trở
về không
Lòng thổn thức cùng Giê-su
trên thập giá!
Tôi đã bao lần mang trái tim
sỏi đá
Thản nhiên trước những mảnh
đời bị chắp vá,
...bị bỏ rơi...?
Tôi đã bao lần cười khinh
chê người khờ khạo
Tiếng cười tôi lạo xạo như
tiếng trở mình
...của những viên cuội...!
Những viên cuội trơn bóng
còn biết trở mình
Ngóng đợi một bàn chân!
Ôi, đến bao giờ sân si không
còn
Thôi không còn ngự trị trên
mặt đất
Để
hồn tôi chất ngất niềm vui
Để
hồn anh chẳng còn lui cui với phận mình!!!
10/1/2013
Vũ Thủy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét