Một buổi tối,
Khắp thành phố ánh đèn lên rực rỡ
Bỗng đột nhiên phụt tắt rần rần
Nhạc xập xình, Karaokê im bặt
Chết chửa!
! !!
Trận bóng đá đang xem, nồi cơm
sôi sắp
chín
Quạt quay vù vù chợt đứng trơ trơ
Trong xưởng dệt, từng tốp công nhân nhốn nháo
Giàn vi tính mất tiêu trang dữ liệu
Người ta bực bội túa ra hè
Kẻ than nóng, người than việc lỡ
Nấp nỏm , xôn xao thắp đèn cầy
Người lười biếng đành ngồi trong bóng tối
Chẳng thấy điện lên sốt ruột chờ
Cả thành phố như gào
lên vì cúp điện
Nguồn điện sao như phổi, như tim
Như hơi thở của con người thời đại
Ví hỏi từ nay không có điện ...?
Nhớ người xưa,
Lấy ánh trăng thanh mà soi ruộng cấy
Tối đốt đèn dầu đọc sách ngâm thơ
Và sự tích đom đóm soi bài học
Mạc Đĩnh Chi kiên nhẫn thành tài
Khát uống nước mưa, nồi cơm
đun bằng
rạ
Cuộc sống cơ cực nhưng rất mực thanh bình!
Đời con cháu,
Bây giờ một bước cũng lên xe
Nghe tin tức toàn cầu trong nháy mắt
Muốn biết chuyện linh tinh ư ?
Hỏi 108, tổng đài
Mua hàng hóa trên mạng Internet
Tuy là vậy nhưng
mà sao tất
bật
Đầu óc cứ rối bung vì bao điều ngán ngẩm
Nạn kẹt xe chiếm hết thì giờ
Bậc cha mẹ sợ môi trường không lành mạnh
Tìm trường học cho con chạy ngược chạy xuôi
Mới lớp chồi non đã phải học kèm
Còn đâu nữa những ngày hè về quê ngoại
Bắt dế, tìm tổ chim nghe nó hót trong vườn
Còn nhiều nữa những điều gây ách tắc ...
Thời hiện đại,
Trò chơi trẻ con cũng hiện đại
Súng ống, xe tăng, truyện tranh đầy bạo lực
Có chính khách dư của ăn của để
Đem tiền đi gieo rắc chiến tranh
Khủng bố thần kinh bằng bom thư
sinh học
Ngòi nổ hận thù vùng Trung Đông nghi ngút
khói
Irak, nhiều đứa trẻ không được lớn làm người
Nguồn nước, mỏ dầu còn đau lòng ngóng đợi
Phục vụ cho ai người lành hay kẻ dữ
Còn nhiều nữa nguồn bất công vô tận
Vài câu thơ
không đủ
vươn tầm với
Chỉ kêu lên mấy điều ước nhỏ nhoi
Cho lũ trẻ ,
Ngày mai làm chủ nhân Trái Đất
Hỡi nền công nghiệp hóa hôm nay
Hãy trả lại trẻ con giấc ngủ chẳng giật mình
Môi rạng rỡ nở nụ cười tươi sáng ...
21.
9. 2002.
Vũ
Thủy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét