Ly rượu chát trên tay
Chẳng làm say CƠN GIẬN
Ánh đèn vàng ngả nghiêng
trong góc tối
Thở dài với bóng mình chông
chênh
Say đi, say cho càn khôn lúy
túy
Trời đất cứ mênh mang
Cho lòng thêm trống vắng
Cạn chén này ta đập tan cơn
cuồng nộ
Giận đời lắm nỗi đa đoan
Chén đã cạn cơn sầu chẳng
cạn
Ta quay về với những gì ta
yêu quý
Là trang sách. . .
Là vần thơ ta viết tặng cho
ta
Có nhạc và có hoa
Đã cùng ta thăng hoa niềm
thú vị
Đã là máu thịt của ta rồi
Còn tìm rượu mà chi
Rượu đổ tràn ly chẳng làm
vơi cơn giận
Chỉ làm tăm tối rộng thêm ra
Mấy gả trượng phu khờ khạo
Đi tìm quên với ả lưu linh
Hà! Nữ nhi ta rót rượu tưới cơn sầu...
Quẳng ly, cầm bút viết bài
thơ
Khuyên ai đó rượu mà chi,
chẳng khoái!
Hẵng tìm cách khác mà chơi!
1990
Vũ Thủy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét