Thứ Sáu, 10 tháng 1, 2014

BÌNH YÊN CỦA CỎ



Những giọt nắng từ trên cao rỏ xuống
Ấm dần lên mấy triền dốc cheo leo
Những đỉnh đồi nằm phơi mình căng gió
như bộ ngực người con gái tuổi hai mươi
Triệu hạt nắng dệt ân tình chăn gối
Vạt cỏ thơm êm ái trải màu xanh
Ta đã đến và bình yên ngả xuống...

Bên đồi có tiếng thông reo
Tiếng thác vẳng gọi hồn ai thơ thới
Lòng thảnh thơi giữa bãi cỏ thanh bình
Thở khoan khoái dưới trời cao vạm vỡ
Và uống lấy từng âm thanh trong trẻo
Nghe rừng thông trở mình đang thay lá
Một quả thông rơi lững thững xuống chân đồi...

Đất ngủ say trong cỏ
Trời bỗng chốc thêm cao
Trong xanh rừng treo nắng
Một êm ái chưa bao giờ như thế
Những giọt nắng cuối cùng thôi ấm áp
Ta phải về thôi cỏ dấu yêu!
Cỏ đã cũ níu chân người ở lại...

Cất một cọng cỏ khô trong túi áo
Để nhớ về đỉnh đồi dốc chông chênh
Và cô gái K'ho thấp thoáng lưng gùi
Cỏ thơm ở lại hồn nhiên nhá!
Chắc hẳn ngày mai giữa bụi đời
Cỏ sẽ lại cho ta nguồn thi hứng.
Xin cứ ngủ yên trong thẳm sâu!...

                                    28/06/2005.
                                    Vũ Thy


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét