Núi
Rùng mình,
Đá. . . vô
tình
Lăn trên đường
dốc,
Những mảng rêu
khô khốc
Nằm trong hốc
đá chèo queo,
Đá cheo leo từ
trên đỉnh núi
Bàn tay lúi
húi cúi nhặt bên đường
Nhặt hòn đá
lăn. . . lăn trên đường dốc.
***
Bàn tay khô khốc
chẳng nhận ra mình
Một mình băn
khoăn loanh quanh nhặt nhạnh
Bàn tay nắm lại
bỏ đời quạnh hiu.
***
Những đợt triều
dâng trong tim quặn thắt
Khuyên ta gạn
chắt những giọt yêu thương
Để tình vương
vương trên môi hoa nở.
***
Bàn tay mở ra
như hình con cá
Bàn tay hóa
bánh khi biết sẻ chia
Môi cười ai
kia gieo hạt sung túc
Hạnh phúc hái
được từ quả đắng cay
Ta tìm ra ta
giữa bàn tay ấm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét