Hãy để cho dại khờ ngủ yên trong
tiềm thức
Mà đón lấy càn khôn trần trụi ánh
mặt trời
Như cô gái khỏa thân dưới ánh đèn
rực đỏ
Cuộc sống đó! Ánh nhìn em trơ khốc
Dù mỗi bước chân toan tính đi về
Nào phải dang tay ôm ấp ước mơ nào?
Ai kinh hãi mặc cho đời thức ngủ
Bỏ lại cho ta những suy nghĩ nhập
nhằng
Người người, đất đất cứ mênh mông
Xoay xỏa, phơi bày và giấu giếm
Khó tin hay cứ nghĩ thực lòng?
Đắn đo thôi cứ khó đắn đo?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét