(BÀI THƠ DỞ KINH KHỦNG)
Em! Đứa con gái Digan giữa dòng
người hiện đại
Mắt sắc-môi lì nhựa sống nôn nao
Tóc không chải, muốn làm người
hoang dã
Hoang dã... em đã hoang dã từ
trăm năm
Từ lúc bào thai còn là vì tinh tú
Bỗng một hôm Ngọc Hoàng nổi giận
Đày xuống thế sống với loài hiện
đại
Một loài biết mặc quần áo che
thân
Cái xấu vẫn sờ ra đó...
Mặc em chìa tay, họ lắc đầu nhạo
báng
Đảo điên là model sống hiện nay
Thế kỷ 20 không dành cho hoang dã
Hãy ngủ đi em trong bình yên
hoang dại
Giấc mộng tan, em không đứng một
mình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét