Em phải sống!
Cho dù mộng đời vỡ
Đất vẫn mênh mông víu chặt chân
người
Giấc mộng bao năm tụ lại vài giờ...
Như gió thoảng, em chân nhẹ bước
Cánh cửa khép hờ lại, chẳng đợi
em…
Trả lại em cho đời, vương mối bận
Cơn lốc lá xoay chiều cho đám lá
xôn xao
Gió thiu ngủ, đất bình yên khép mặt
Nhưng gió nôn nao,cơn lốc gọi em
về…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét